Thế Gia Danh Môn

Chương 12 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


3.2



Tưởng Nhược Nam có cảm giác như tim mình lỗi mất một nhịp, và ngay giây sau đó lại đập điên cuồng.



Trong vô thức, Tưởng Nhược Nam không cố gắng giằng co để ngồi dậy nữa, nàng không túm loạn lên thì Cận Thiệu Khang cũng ngừng cười. Hắn thở dốc, cơ bụng hơi đau rồi sau đó, hắn phát hiện ra mình và Tưởng Nhược Lan đang trong tư thế vô cùng thân mật.



Trong ấn tượng của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Lan là một người phụ nữ đanh đá, không có giáo dục, không có đức hạnh. Hắn nhớ lại cảnh lần đầu gặp nàng, khi ấy nàng đang đứng trên phố, tay ôm đầu, tên đàn ông bên cạnh đang ở tư thế chuẩn bị đánh nàng. Đường đường là một đấng nam nhi, Cận Thiệu Khang đương nhiên không thể nhìn cảnh đàn ông đánh đàn bà mà không can thiệp, ngay lập tức hắn xông lên trước ngăn lại.



Tưởng Nhược Lan có người đứng sau chống lưng bèn nhặt ngọn roi rơi dưới đất lên phóng tới, miệng còn tuôn ra một loạt những lời mắng chửi khó nghe, khiến Cận Thiệu Khang sững như trời trồng tại chỗ, sau này mới biết chuyện Tưởng Nhược Lan bị đánh là tự làm tự chịu, vì nàng dám mở miệng sỉ nhục tổ tông nhà người ta.



Hắn vĩnh viễn không sao quên được khuôn mặt của nàng khi ấy, vẻ mặt hung ác rúm ró, hai mắt tràn ngập sự thù địch. Bộ dạng ấy khiến hắn thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về phụ nữ, khiến hắn nảy sinh sự chán ghét cùng cực với người con gái này.



Nhưng bây giờ, khuôn mặt mà hắn căm ghét tới khắc cốt ghi xương kia lại biểu lộ một tâm trạng mà hắn không sao có thể tưởng tượng nổi.



Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, vầng trán giãn ra, không còn vẻ thù hằn như trong ký ức của hắn nữa, đôi mắt đen sáng trong như ngọc, phủ một lớp sương mỏng, mờ mịt mông lung, giống như một chiếc giếng sâu bị phủ sương mù, lại giống như bầu trời đêm rộng lớn với ngàn ánh sao lấp lánh, khiến người ta không kìm được mà muốn bị nhấn chìm trong đó, quên đi hết thảy.



Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, từ trong đôi mắt của con người lại có thể truyền đạt được nhiều kiểu tâm trạng như vậy, và đôi mắt trước mặt hắn lúc này như biết nói, hắn có thể nhìn thấy sự tán thưởng, cảm động, si mê, thậm chí là vô tội, yếu đuối, đáng thương trong mắt nàng… Đủ mọi tâm trạng phức tạp nhưng không thể nắm bắt, khiến hắn hoang mang, mê mẩn.



Cận Thiệu Khang quên cả hít thở, ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi mắt đen láy như hắc ngọc kia, nhất thời quên cả bản thân đang ở đâu.



Khi bốn mắt nhìn nhau, giây khắc ấy thời gian như dừng lại.



Xe ngựa cũng dừng lại, sau đó Tưởng Tử An đứng ngoài vén rèm cửa xe lên, thò đầu vào: “Hầu gia…”



Giọng hắn đột ngột ngừng bặt, vẻ mặt kỳ quái như nhìn thấy ma.



Hai người trong xe cũng bừng tỉnh, không khí quyến rũ mơ hồ kia lập tức tiêu tan như chưa từng tồn tại vậy. Cận Thiệu Khang vô thức giơ cả hai tay ra đẩy, trong lúc vội vàng, không khống chế lực, Tưởng Nhược Nam “bụp” một tiếng ngã xuống sàn xe, đau tới mức phải bật hét lên.



Bên này Tưởng Tử An ngượng ngùng cười cười: “Đến… đến rồi, ta… ta vào trong trước…” Sau đó bèn rụt cổ lại, vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét kinh hoàng.



Chẳng phải nghe nói Hầu gia ghét Tưởng Nhược Lan, đêm động phòng hoa chúc chẳng thèm động vào nàng ta hay sao? Vậy cảnh hắn nhìn thấy vừa rồi là thế nào?



Thật quá kì dị, quá kì dị! Lát nữa về phải nói lại với cha mới được.



Trong xe, đầu Tưởng Nhược Nam bị đập đau nhức nhối, hai mắt tối lại, nếu không phải thành xe ngựa được bọc nệm mềm thì nàng có khi đã ngất xỉu rồi. Lúc này sự cảm động và cảm giác tuyệt vời vừa rồi đã bị nàng ném lên tít chín tầng mây, lòng chỉ còn lại sự phẫn nộ vô hạn.




Nghe giọng Cận Thiệu Khang, người đàn ông kia không vội đáp lời, mà đợi sau khi bắt mạch xong, mới đứng dậy, quay người đáp lễ hắn, mỉm cười đáp: “Hầu gia khách khí rồi, chữa bệnh cứu người là bổn phận của tôi!”



Chàng ta quay người lại như thế khiến Tưởng Nhược Nam nhìn rõ diện mạo, trong đầu lập tức hiện lên một câu nói:



Khiêm tốn lễ độ, ôn hòa như ngọc.



Khuôn mặt của người này không được gọi là đẹp, nhưng da trắng như ngọc, trán rộng, ánh mắt điềm đạm, thần sắc mang vẻ nho nhã thong dong, vừa thanh cao liêm khiết lại vừa xán lạn như minh châu, hoàn hảo không tì vết, khiến người ta hễ nhìn là có cảm tình.



Vô thức, trong đầu Tưởng Nhược Lan bật ra tên của y.



Lưu Tử Căng. Khủng khiếp là, trong ký ức của nàng, Tưởng Nhược Lan và người này còn có thù oán!



Thật muốn khóc thét, Tưởng Nhược Lan này sao lại gây cho nàng nhiều rắc rối thế chứ…



Cận Thiệu Khang cùng Lưu thái y chào hỏi xong, bèn quay sang Thái phu nhân, cúi người, vẻ mặt thể hiện rõ sự quan tâm: “Mẹ, hôm nay mẹ có đỡ hơn không?”



Thái phu nhân chầm chậm lắc đầu như không còn chút sức lực nào, môi khẽ run run: “Đau, toàn thân đều đau.”



Sự lo lắng hiện rõ trên mặt Cận Thiệu Khang, chỉ hận không thể chịu đựng nỗi đau này thay mẫu thân mình, Cận Thiệu Khang lúc này khiến Tưởng Nhược Nam - người vốn rất ghét hắn cũng bất giác nảy sinh sự kính phục.



Cận Thiệu Khang quay đầu lại, nói với Lưu Tử Căng: “Không biết Lưu thái y có cách gì giúp mẫu thân ta bớt đau không?”



Đôi lông mày dài của Lưu Tử Căng chau lại, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử: “Thái phu nhân khy sinh nở đã mất máu quá nhiều, dương khí tiêu hao, trong thời gian ở cữ lại không kiêng gió máy kĩ nên để lại di chứng. Tử Căng vô dụng, chỉ có thể kê một ít thuốc giúp Thái phu nhân trừ lạnh, tiêu tan tà khí, có thể sẽ giảm bớt được sự đau đớn cho Thái phu nhân, còn…” Lưu Tử Căng do dự một lúc mới nói tiếp: “Cũng không phải không có cách, có thể dùng châm cứu để trị liệu. Nhưng một là Thái phu nhân đau nhức toàn thân, châm cứu ở diện tích rộng như thế sẽ gây ra sự đau đớn không kém, hai là châm cứu phải cởi bỏ hết y phục, nam nữ khác biệt, thật sự bất tiện.”



Nghĩ thế nào, lại nói: “Có thể tìm người tới xoa bóp tứ chi, sẽ giúp bớt đau nhức.”



Thái phu nhân lắc lắc đầu, thở dài đáp: “Vô ích, Liễu Nguyệt và mấy a hoàn vẫn thay nhau đấm chân đấm lưng cho ta, đấm đến sưng cả tay rồi, nhưng hễ dừng là lại đau. Tối qua bọn chúng cả đêm không ngủ, ta cũng cả đêm không chợp mắt.”



Cận Thiệu Khang lập tức nói: “Vậy gọi thêm mấy a hoàn nữa để bọn chúng thay nhau, chỉ cần giảm bớt sự đau đớn cho mẫu thân là được!”



“Thôi, đấm nhiều, chúng mệt, ta cũng không thoải mái gì…” Ngẩng đầu thấy vẻ mặt lo âu của con trai, bà bất giác kéo tay con lại an ủi: “Thiệu Khang, đừng lo lắng quá, qua vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”



Cận Thiệu Khang nắm chặt tay mẹ thở dài thườn thượt, định nói gì đó rồi lại thôi.