Thế Gia Danh Môn

Chương 49 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Ai ngờ sau khi đến Khôn Ninh cung, một người con gái trẻ trung, mái tóc dài đen óng mượt, làn da mịn màng mát căng, đôi mắt long lanh sáng sóng sánh tình bước ra nghênh đón. Nàng mặc một bộ y phục màu vàng mong manh càng làm nổi bật những đường nét thon thả của cơ thể, nhìn sinh động như một bức tranh đẹp, khiến trái tim Cảnh Tuyên Đế xao động.



Đang nghĩ xem có phải cung nữ trong cung của Hoàng hậu không thì người con gái đó đột nhiên cúi mình hành lễ, tươi cười với hắn: “Hoàng thượng, sao lại nhìn thần thiếp như thế? Không nhận ra thần thiếp ư?”



Hoàng đế nghe thấy giọng của Hoàng hậu, xém chút nữa thì ngã ngửa, bộ dạng đang như không tin vào tai vào mắt mình: “Hoàng hậu? Nhàn Nhã?”



Nghe Cảnh Tuyên Đế gọi tên mình, Hoàng hậu thấy ngọt ngào chảy vào tận trong tim, nàng bước tới, nũng nịu kéo tay Hoàng đế, khẽ nép mình dựa vào hắn: “Chẳng phải thần thiếp thì còn là ai nữa?” Giọng mềm như tơ.



Tưởng Nhược Nam từng nói với Hoàng hậu rằng: “Đàn ông dù là một người đàn ông như thế nào cũng đều thích phụ nữ làm nũng với mình. Như thế khiến họ có cảm giác mình thật sự mạnh mẽ, là một người đàn ông đích thực. Những người phụ nữ quá nghiêm túc, bề ngoài đàn ông họ sẽ tôn trọng nhưng trong lòng thì kính nhi viễn chi…”



Quả nhiên là có lý.



Thấy Hoàng đế nhìn mình cười dịu dàng, một nụ cười mà đã lâu không thấy, trong lòng Hoàng hậu bất giác vô cùng biết ơn Tưởng Nhược Nam.



Hoàng hậu dìu hắn tới ngồi bên giường, thấy hắn giơ tay đỡ trán, bèn dịu dàng hỏi: “Có phải Hoàng thượng lại đau đầu rồi không, chi bằng để thần thiếp bóp đầu cho Hoàng thượng!”



Nói rồi vòng ra sau lưng, dựa vào hắn, để đầu hắn ngửa vào ngực mình. Thời gian này, hàng ngày Hoàng hậu đều làm theo cách Tưởng Nhược Nam bảo, dùng mật ong massage hai bầu ngực, khiến chúng không còn rũ xuống như trước kia nữa, để Hoàng đế dựa vào như thế này, làm sao Hoàng đế có thể không có cảm giác gì được chứ?



Hoàng hậu bắt đầu nhẹ nhàng bóp các huyệt trên trán Hoàng đế, cảm giác vừa tê vừa căng tức khiến Hoàng đế rất dễ chịu, dường như đầu nhẹ đi vài phần, lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương hoa nhè nhẹ. Cơ thể mềm mại của Hoàng hậu khiến tim hắn đập rộn ràng, tay hắn bắt đầu không yên vị nữa.



“Hoàng thượng…” Hoàng hậu nũng nịu kêu lên. Trước kia nàng bị những lễ nghi phép tắc của người làm Hoàng hậu bó buộc, lúc nào cũng phải tỏ ra đoan trang nghiêm nghị, nhưng điều đó không có nghĩa nàng không có sự mềm mại dịu dàng của phụ nữ. Tiếng gọi nũng nịu đó khiến trái tim Hoàng đế mềm nhũn.



“Hoàng hậu sao lại biết trị đau đầu?” Hoàng đế vừa mò mẫm vừa hỏi.



“Là Hầu phu nhân dạy thiếp.” Việc này không cần phải giấu.



“Hầu phu nhân?” Tay Cảnh Tuyên Đế khựng lại, trong đầu bất giác hiện lên đôi mắt đen láy linh hoạt của Tưởng Nhược Nam. “Sao nàng ta lại dạy nàng những việc này?”



“Gần đây nàng ấy thường xuyên tới chỗ thần thiếp, thần thiếp có nhắc đến việc Hoàng thượng bị đau đầu nên nàng ấy bèn dạy thần thiếp cách này. Hoàng thượng, có dễ chịu không?”



“Tuyệt lắm…”



Những ngón tay mềm mại linh hoạt vẫn đang xoa bóp phần trán cho Hoàng đế, Cảnh Tuyên Đế thu tay về, nghiêm túc hơn. Hắn nhắm mắt lại, từ từ, trong đầu hắn, Hoàng hậu đang đứng phía sau đã biến thành Tưởng Nhược Nam với khuôn mặt tươi cười.



Phía bụng dưới Cảnh Tuyên Đế nóng lên, quay người lật Hoàng hậu xuống dưới…



Liền sau đó ba ngày, Hoàng đế đều nghỉ ở Khôn Ninh cung. Gió ở hậu cung lập tức đổi hướng, khí thế bên Quý phi xẹp xuống rất nhiều.



Trong Từ Ninh cung, Thái hậu cười nói với Tưởng Nhược Nam: “Hoàng thượng cuối cùng cũng nhận ra điểm tốt của Hoàng hậu rồi!”
“Không dám làm trên long thể của trẫm, sao lại dám dạy cho Hoàng hậu?” Cảnh Tuyên Đế lại áp sát thêm bước nữa.



Sự tiếp cận của Hoàng đế khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy áp lực. Không lâu sau, trán nàng đã rịn mồ hôi, bất đắc dĩ lùi về phía sau một bước, nhưng bước lùi này lại chạm vào chân ghế, khiến cả người nàng ngã ngồi xuống đó.



Trong lúc quan trọng, Cảnh Tuyên Đế nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay nàng. Còn chưa kịp đợi nàng phản ứng lại, hắn đã khẽ dùng lực, kéo nàng đến sát bên mình, cơ thể nàng xém chút nữa thì dính sát vào cơ thể hắn.



Hắn nhìn nàng chăm chăm, khoé miệng nhếch lên cười ngạo nghễ, khẽ nói: “Nhược Lan sợ gì, phải cẩn thận chứ!”



Tưởng Nhược Nam thấy khuôn mặt hắn áp sát, mắt nàng mở to đầy kinh ngạc, dường như kinh sợ tới mức tim ngừng đập.



Ngay sau đó, nàng lập tức bừng tỉnh lại, giằng khỏi sự khống chế của hắn, lùi lại phía sau liền ba bước, lắp bắp nói:



“Hoàng hậu… Hoàng hậu đang ở trong phòng tắm… Lát nữa… lát nữa sẽ ra. Thần phụ cáo lui…”



Nói xong không đợi Cảnh Tuyên Đế lên tiếng, vội vàng quay người rời khỏi Khôn Ninh cung.



Tưởng Nhược Nam vừa đi thì Hoàng hậu cũng bước ra, thấy Cảnh Tuyên Đế nhìn ra ngoài cửa, khoé miệng như cười như không, vẻ mặt vô cùng đặc biệt.



“Sao Hoàng thượng lại đến vào lúc này?” Hoàng hậu tươi cười bước ra đón.



Cảnh Tuyên Đế thu ánh mắt về nhìn Hoàng hậu, mỉm cười: “Trẫm đến thăm Hoàng hậu, Hoàng hậu không vui?”



Hoàng hậu níu cánh tay Cảnh Tuyên Đế, ngước mắt lên, nhìn hắn cười rạng rỡ, “Hoàng thượng tới thăm thần thiếp, thần thiếp trong lòng vô cùng vui sướng.” Nói rồi nhìn quanh, “Nhược Lan đâu? Vừa rồi còn ở đây mà?”



“Thấy trẫm đến, đương nhiên cô ta biết ý nên đã lui ra rồi!” Cảnh Tuyên Đế đáp, sắc mặt không đổi.



***



Sau khi vừa đi vừa chạy khỏi cung Khôn Ninh, Tưởng Nhược Nam thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.



Nghĩ đến màn vừa rồi, trái tim nàng bất giác lại đập nhanh rộn rã.



Con rệp này hôm nay làm sao thế nhỉ? Động tác vừa rồi của hắn là cố tình hay vô ý? Chắc vô tình thôi, hắn thân là Hoàng thượng, sao có thể có ý gì khác với thiếp thất của thần tử chứ?



Nhưng nếu là vô tình thì sao bộ dáng và lời nói của hắn lại mờ ám như thế?



Tưởng Nhược Nam không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an, cảnh tượng vừa rồi mà bị người khác nhìn thấy, kết quả thật không dám tưởng tượng… Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lưng ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Nàng thầm hạ quyết tâm, sau này phải tránh xa Hoàng đế. Nếu không phải muốn duy trì quan hệ với Thái hậu và Hoàng hậu thì nơi như Hoàng cung này nàng cũng không muốn đến.