Thế Gia Danh Môn

Chương 50 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Tưởng Nhược Nam tâm phiền ý loạn, suốt dọc đường đi cứ cúi đầu suy nghĩ mông lung, căn bản không chú ý tới bóng dáng Từ quý phi và muội muội của cô ta – Từ Uyển Thanh ở cách đó không xa.



Từ Uyển Thanh níu tay Từ quý phi, chỉ Tưởng Nhược Nam đang cúi đầu đi tới, tức giận nói: “Nương nương, nương nương nhìn thấy chưa, muội nói không sai mà! Tưởng Nhược Nam căn bản chẳng coi nương nương ra gì, rõ ràng nhìn thấy nương nương nhưng lại không đến thỉnh an!”



Từ quý phi lạnh lùng liếc mắt theo bóng của Tưởng Nhược Nam, sắc mặt trầm hẳn xuống.



Đại cung nữ bên cạnh Từ quý phi là Thược Dược đột nhiên nói: “Gần đây Hầu phu nhân rất thân thiết với Hoàng hậu, cứ cách mấy ngày lại đến Khôn Ninh cung một chuyến, còn Hoàng hậu cũng đột nhiên gầy đi không ít, nghe nói Hầu phu nhân là người có bản lĩnh về phương diện này, không biết chuyện Hoàng hậu gầy đi có liên quan tới phu nhân ấy không?”



Nhớ đến việc gần đây Hoàng thượng thường xuyên lâm hạnh Hoàng hậu, lạnh lùng với người đang mang thai là mình, sắc mặt Từ quý phi càng thêm khó coi. Cô ta chẳng nói gì quay người tiếp tục đi về phía trước, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng vô cùng.



Sau khi ra khỏi cung, mấy ngày liên tiếp Tưởng Nhược Nam đều cáo bệnh ở nhà, không vào cung nữa, vì thế mà Hoàng hậu, Thái hậu đều cho người tới thăm hỏi, tặng nàng không ít đồ bồi dưỡng.



Thái phu nhân thấy con dâu được người trong cung yêu quý như vậy nhưng vẫn tôn trọng mình, bà rất hài lòng.



Hôm nay, sau khi Tưởng Nhược Nam thỉnh an bà xong, bà bèn giữ nàng lại, nói với nàng: “Sau này hàng ngày tới giờ Tị hãy tới chỗ ta.”



Tưởng Nhược Nam kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì căn dặn ạ?”



Thái phu nhân cười đáp: “Giờ con vào phủ sắp được hai tháng rồi, cũng quen thuộc với mọi nơi trong phủ, đến lúc phải học dần cách quản gia thôi.”



”Quản gia?” Một khi nắm quyền trong tay thì đã thật sự trở thành chủ mẫu của Hầu phủ rồi!



“Đương nhiên! Lẽ nào con còn muốn bà già này phải tiếp tục hao tâm tổn trí vì Hầu phủ hay sao? Con cứ theo ta hai tháng trước, đợi quen rồi ta sẽ giao bớt việc cho con!” Nếu đổi lại là Vu Thu Nguyệt, Thái phu nhân sẽ không cần phải thận trọng như thế, bởi vì trước khi xuất giá Vu Thu Nguyệt chắc chắn đã được học hết rồi. Nhưng Tưởng Nhược Nam thì khác, đến những lễ nghi tối thiểu bà còn phải dạy nàng nữa là. Hàng ngày trong Hầu phủ có bao nhiêu là việc như thế, chỉ cần sơ sẩy sẽ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn, bà thật sự không yên tâm khi giao hết mọi việc cho nàng cùng một lúc.



Tưởng Nhược Nam thầm thở phào trong lòng, được nắm quyền trong nhà có nghĩa là vị trí của nàng ở Hầu phủ đã thêm vững chắc. Về cơ bản nếu nàng không phạm lỗi gì, cho dù cả đời này không ly hôn thì nàng cũng sẽ sống an nhàn sung sướng. Đương nhiên khúc mắc lớn nhất ở đây chính là vấn đề động phòng của nàng và Cận Thiệu Khang.



Nghĩ kĩ lại thì nàng phải cảm ơn Cận Thiệu Khang, dù là xuất phát từ lý do gì, việc hắn giúp nàng che dấu chuyện đó cũng là một sự giúp đỡ lớn. Mặc dù nói giấu được một lúc không ai giấu được cả đời, nhưng nhờ thế mà nàng có thêm thời gian để tận dụng. Nói theo cách khác thì bản thân nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của vị trí phu nhân Vĩnh An Hầu đem lại, nhưng vì không muốn lún quá sâu nên không chịu đáp trả hắn, đối với hắn thật không công bằng. Dù sao, hắn cũng là người của thời đại này, hắn có những quan niệm thâm căn cố đế như thế, hoàn toàn không phải là lỗi của hắn.



Quan niệm của hai người không sao hoà hợp được nhưng lại bị trói chặt với nhau, cả hai đều khó chịu. Nếu hắn đã chịu nhường một bước, thì bản thân nàng có nên báo đáp tí chút hay không?



Ít ra nàng cũng nên tận tâm tận lực hơn ở phương diện khác chứ nhỉ?




Tưởng Nhược Nam hiểu ý của hắn, thì ra hắn đang thấy lạ trước sự bất thường của nàng. Tưởng Nhược Nam cười cười, chẳng qua chỉ mời hắn ăn một bữa cơm mà đã khiến hắn ngạc nhiên như thế. Nhưng trước đó nàng hoàn toàn đã chẳng quan tâm gì tới hắn, cũng phải, nàng chưa bao giờ bận lòng vì hắn cả.



Chỉ là cuộc sống sau này, nàng không thể ích kỷ như trước được, hắn chịu cho đi, nàng cũng không thể khiến hắn thiệt thòi, đây gọi là hợp tác cùng có lợi, cả hai bên đều thắng, như vậy mới có thể hợp tác lâu dài.



Tưởng Nhược Nam buông đũa trong tay xuống, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười, nói: “Hầu gia, thực ra trong lòng Nhược Lan rất cảm tạ chàng.”



Cận Thiệu Khang cụp mắt, trong ánh nến bập bùng, đôi lông mi cụp xuống tạo thành bóng đen dưới mắt, khuôn mặt với những đường nét cương nghị của hắn dần trở nên mềm mại dịu dàng hơn dưới ánh nến.



“Cảm tạ vì cái gì?” Giọng nói khe khẽ của hắn vang lên trong không gian tĩnh mịch khiến người ta có cảm giác thật mạnh mẽ.



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, “Đa tạ Hầu gia đã vì thiếp mà che giấu tất cả. Thiếp không phải người không biết tốt xấu gì, sau này ngoài việc không thể giúp Hầu gia sinh con ra, những việc khác, thiếp nhất định sẽ tận lực để hoàn thành trách nhiệm của một người vợ!”



Trái tim Cận Thiệu Khang dần trầm xuống, hắn dùng thìa khuấy bát cháo trước mặt. Món cháo lá sen vẫn toả hương thơm thanh nhẹ, nhưng hắn đã chẳng còn muốn ăn nữa. Hắn ngước mắt nhìn nàng: “Ồ, bổn Hầu muốn nghe xem, nàng sẽ làm thế nào để làm tròn trách nhiệm của một người vợ!”



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười: “Hầu gia, hiện giờ thiếp đang theo mẫu thân học cách quản gia, sau này thiếp nhất định sẽ tận lực quản lý gia đình thật tốt, khiến Hầu gia không phải lo nghĩ gì. Sau này thiếp cũng sẽ đối xử tốt với con của Hầu gia, không để chúng phải chịu ấm ức. Thiếp sẽ học mọi lễ nghi, không để Hầu gia bị mất mặt trước người ngoài. Đương nhiên, Hầu gia đến chỗ thiếp, thiếp cũng sẽ tận lực để chăm sóc cho Hầu gia!” Cho đến ngày thiếp rời khỏi đây. Tưởng Nhược Nam thầm thêm vào một câu.



Cận Thiệu Khang nghe nàng nói xong hồi lâu không phản ứng gì, một lúc sau mới cười nhạt hai tiếng: “Xem ra, Cận Thiệu Khang ta đúng là đã không lấy nhầm người.”



Tưởng Nhược Nam đương nhiên nhận ra ý trào phúng trong câu nói đó của hắn. Nàng cúi đầu, không nói gì, nàng đã cố gắng hết sức rồi, những gì làm được nàng cũng đã làm, muốn hơn nữa thì không có đâu.



Nàng nhận được bao nhiêu thì sẽ trả lại bấy nhiêu. Nàng không thể tuỳ tiện chịu thiệt về mình.



Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh nến chiếu hồng mặt nàng, khuôn mặt với những đường nét hết sức bình thường ấy lại có một vẻ đẹp khiến người ta phải rung động. Giống như cảm nhận được ánh mắt hắn, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù miệng vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.



Chẳng hề có chút ấm áp nào.



Lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác lo lắng, hắn vươn qua bàn nắm lấy tay nàng.



“Nhược Lan, lẽ nào nàng thật sự muốn sống như thế này cả đời ư?”