Thế Gia Danh Môn

Chương 67 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


“Sau này mặc dù tính tình tiểu thư có thay đổi, nhưng vẫn luôn tôn trọng ma ma, chưa bao giờ nặng lời với ma ma, cũng đối xử tốt với Hồng Hạnh. Khi tiểu thư vừa mới được gả vào Hầu phủ, Hầu gia không thích tiểu thư, ma ma đã lo lắng biết bao. Nhưng ta không biết làm thế nào để chia sẻ với tiểu thư, giờ coi như tiểu thư cũng được khổ tận cam lai rồi, không những Hầu gia đã đón nhận tiểu thư, mà tiểu thư còn được Thái hậu thương yêu, tiểu thư sắp trở thành chủ mẫu của Hầu phủ rồi, coi như ta đã có thể gạt bỏ lo lắng trong lòng. Bây giờ, ta không còn mong muốn gì hơn, chỉ mong Hồng Hạnh cũng trưởng thành, hiểu biết, tìm được chỗ dựa suốt đời.” Nói đến đây, Phương ma ma lại thở dài: “Đáng tiếc hôn sự lần trước không thành, con người Trương quản sự, ma ma thấy rất tốt.” Giọng nói đầy nuối tiếc.



Tưởng Nhược Nam an ủi: “Có lẽ trong lòng Hồng Hạnh có suy tính riêng.”



Phương ma ma nhớ tới những lời con gái nói trước đó, cau chặt mày lại: “Một a hoàn có thể suy tính gì? Có thể có được suy tính gì chứ?” Nói đến đây, Phương ma ma đột nhiên dừng động tác trong tay, quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam vội nói: “Ma ma, đang yên đang lành, ma ma làm gì thế, mau đứng dậy đi.”



Phương ma ma cố chấp không chịu đứng dậy, “Tiểu thư, Hồng Hạnh luôn ở bên tiểu thư, mặc dù là a hoàn nhưng lại được sống cuộc sống như một tiểu thư, đấy là đại ân đại đức của tiểu thư dành cho Hồng Hạnh, cũng chính vì như thế nên tính cách của Hồng Hạnh mới cao ngạo, tùy tiện. Tiểu thư, nếu sau này Hồng Hạnh có làm gì không phải với tiểu thư, tiểu thư cứ việc đánh mắng, cho nó làm công việc tay chân cũng được! Nhưng…” Nói đến đây, Phương ma ma lại nước mắt ròng ròng, “Nhưng xin đừng bán Hồng Hạnh đi, hãy cho nó một con đường sống, ma ma cầu xin tiểu thư đấy…” Nói rồi dập đầu ba cái trước Tưởng Nhược Nam.



Tưởng Nhược Nam vội cố gắng để đỡ bà đứng dậy. Phương ma ma là một trong số ít những người thật lòng yêu thương quan tâm nàng, lại lớn tuổi rồi, vừa quỳ vừa lạy như thế, sao nàng dám nhận?



“Ma ma, ma ma mau đứng dậy đi, ta hứa với ma ma, cho dù Hồng Hạnh có làm sai chuyện gì ta cũng sẽ cho Hồng Hạnh cơ hội để sửa đổi!”



“Đa tạ tiểu thư!” Lúc này Phương ma ma mới đứng dậy, bà sụt sịt lấy khăn ra lau nước mắt, rồi tiếp tục lăn trứng cho Tưởng Nhược Nam, cho đến khi trứng nguội mới thu trứng vào bát ra khỏi phòng.



Phương ma ma đi rồi, Tưởng Nhược Nam bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.



Giờ thì có thể khẳng định một điều, nàng không còn có thể tin tưởng Hồng Hạnh như trước kia. Hơn nữa Ánh Tuyết nói phải, chuyện này e rằng không phải âm mưu của riêng mình Hồng Hạnh, đằng sau cô ta nhất định có kẻ trợ giúp, nhưng kẻ đó là ai? Trong lòng nàng cũng lờ mờ nhìn ra đáp án.



Nếu đã như thế, không thể giữ Hồng Hạnh ở lại hầu hạ nàng nữa, làm vậy chẳng phải tự mang theo bom bên mình hay sao?



Chuyện này không thể để Thái phu nhân biết, nếu Thái phu nhân biết kết cục mà Hồng Hạnh nhận được sẽ rất thảm. Dù sao cô ta cũng là đại a hoàn lớn lên cùng Nhược Lan, lại là con gái của Phương ma ma, nếu bị Thái phu nhân tùy ý bán đi, rơi vào chỗ tối tăm, nàng cũng chẳng dễ chịu gì.



Buổi tối, nàng gọi riêng Hồng Hạnh vào phòng.




Trong Tùng Hương viện, Thái phu nhân tươi cười tiếp đón Tưởng Sính Đình và mẫu thân của cô ta – Kiều thị.



Kiều thị ngồi vào vị trí dành cho khách, mỉm cười nói với Thái phu nhân: “Sớm đã muốn tới thăm Thái phu nhân, nhưng lại sợ quá đường đột, lần này nghe tin Nhược Lan bị thương nên mới mạo muội tới thăm.”



Thái phu nhân cười đáp: “Tưởng phu nhân khách khí quá, mọi người là người thân duy nhất của Nhược Lan, cũng như cha mẹ Nhược Lan vậy. Chúng tôi coi các vị như người trong gia đình, sau này chúng ta nên năng đi lại nhiều hơn mới phải.” Rồi quay sang nhìn Tưởng Sính Đình, cười nói: “Đây là lệnh nữ phải không? Thật đúng là một cô nương rất đúng mực.”



Tưởng Sính Đình ngượng ngùng cúi đầu rồi sau đó đứng dậy thỉnh an Thái phu nhân.



Thái phu nhân sai người mang lên tặng cô ta một chiếc vòng ngọc màu xanh coi như quà gặp mặt.



Sau đó nói chuyện vài câu, Thái phu nhân cho Liễu Nguyệt đưa họ tới Thu Đường viện.



Sớm đã có a hoàn đưa tin tới đó rồi.



Tưởng Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ, cả nhà họ chẳng mấy khi qua lại với nàng từ sau khi nàng thành thân, hôm nay lại đột nhiên tới thăm?



Mặc dù cảm thấy lạ nhưng Tưởng Nhược Nam đã ở nhà họ mấy năm, cũng coi như có ơn dưỡng dục. Hôm nay họ tới thăm nàng, về tình về lý, bản thân nàng không thể tỏ ra bất kính.



Nàng gọi Ánh Tuyết vào khoác thêm áo, rồi nhét thêm gối dưới mông, miễn cưỡng ngồi dậy.



Từ sau khi đuổi Hồng Hạnh ra ngoài, Tưởng Nhược Nam không nhắc đến vị trí đại a hoàn nữa, chỉ gọi Ánh Tuyết vào hầu hạ mình, cho cô ta hưởng mức ưu đãi của đại a hoàn. Nhưng cứ đến tối lại cho cô ta về, chỉ giữ lại Liên Kiều và mấy a hoàn nhị đẳng lại hầu hạ.



Không lâu sau, mẹ con Kiều thị đã bước vào dưới sự dẫn đường của một đám a hoàn.