Thế Gia Danh Môn

Chương 68 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Tưởng Nhược Nam gắng gượng ngồi dậy để thỉnh an Kiều thị. Kiều thị vội vàng đi đến ấn nàng xuống, dịu dàng nói: “Nhược Lan, con đang bị thương, nên nằm xuống thì hơn, chúng ta đâu phải người ngoài, năm đó khi con còn ở nhà, bá mẫu đã coi con như con gái ruột.”



Vừa khéo Tưởng Nhược Nam cũng không muốn dậy, lựa theo lời của Kiều thị mà ngồi lại giường. Ánh Tuyết đứng bên mời hai người họ ngồi xuống, rồi gọi người dâng trà.



Kiều thị thấy trong phòng bài trí đơn giản mà không mất đi vẻ sang trọng, uy nghi, bèn cười nói: “Hầu phủ quả nhiên là Hầu phủ, rút cuộc thì vẫn không giống bình thường, Nhược Lan quả là có phúc.”



Tưởng Nhược Nam cười điềm đạm, đáp: “Nhược Lan chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, vậy mà phải phiền bá mẫu tới tận nới thăm, thật ngại quá.”



Tưởng Sính Đình nghe vậy bèn ngồi xuống cạnh Tưởng Nhược Nam, nắm tay nàng cười đáp: “Đường tỷ nói vậy thật khách khí, mẹ muội chẳng phải vừa rồi đã nói coi tỷ như con gái ruột của mình, mẫu thân tới thăm con gái, sao con gái có thể thấy ngại được?”



Tưởng Nhược Nam mỉm cười: “Muội muội nói phải.”



Lúc này, mẹ con Kiều thị đều cảm thấy lạ, thái độ của Tưởng Nhược Lan có chút lạnh nhạt, trước kia không thế này. Tưởng Nhược Lan không quá thân thiết với Kiều thị, nhưng vẫn thích nói chuyện cùng bà. Quan hệ giữa Nhược Lan và Sính Đình phải nói là vô cùng thân thiết, thân thiết tới mức bao nhiêu tâm sự của mình, Nhược Lan đều nói cho Sính Đình nghe.



Nhưng hôm nay họ chẳng tìm thấy được cảm giác ấy, giống như những người xa lạ quen sơ sơ gặp lại nhau vậy.



Kiều thị bất giác thầm than mình thất sách, trước kia thấy Tưởng Nhược Lan không đắc sủng, cũng lại thất sủng chỗ Thái hậu nên bình thường chẳng mấy bận tâm tới nàng. Có lẽ vì vậy mà quan hệ giữa họ trở nên xa cách. Ai ngờ bây giờ Tưởng Nhược Lan không những giành lại được sự yêu thương của Thái hậu, mà còn được Hầu gia sủng ái, đến Hoàng hậu cũng đã nhìn nàng bằng con mắt khác. Thời thế không còn như xưa, sau này phải để tâm tìm cách nối lại quan hệ mới được.



Nghĩ đến đây, Kiều thị cũng bước tới trước mặt Tưởng Nhược Nam, dùng tay vuốt vuốt má nàng. Hành động thân thiết này quá đột ngột này khiến Tưởng Nhược Nam toàn thân nổi da gà.



Kiều thị nhìn nàng, nhìn mãi nhìn mãi, mắt bỗng đỏ hoe, “Đứa trẻ đáng thương, gầy đi nhiều quá, mới mấy ngày mà chịu bao nhiêu là khổ. Nhớ lại hồi đầu khi còn ở nhà bá mẫu, cứ hai ba ngày lại bị thương một lần, khiến bá mẫu vô cùng lo lắng, nhưng lại không nỡ trách mắng con, chỉ biết giúp con tìm thật nhiều thuốc trị thương, hi vọng con sẽ nhanh khỏe!”



Tưởng Sính Đình vội nói tiếp: “Kể lại cũng thấy buồn cười, khi ấy, tất cả các hiệu thuốc lớn trong thành, hễ có thuốc trị thương tốt thì lập tức mang tới Tưởng phủ chúng ta đầu tiên. Khi đó muội rất đố kị với đường tỷ, muội muốn mẹ mua phấn má hồng cho mà mẹ mãi không chịu mua, nhưng mua thuốc trị thương cho đường tỷ thì không cần chớp mắt, giờ trong nhà vẫn còn rất nhiều. Đúng rồi, mẹ và muội cũng mang đến đây một ít, có những thứ trước kia tỷ từng dùng rồi, rất tốt.”


Bà ta nói thế thật khiến Tưởng Nhược Nam quá sức bất ngờ, bất luận bà ta có ý gì thì Tưởng Nhược Nam cũng vẫn phải bày tỏ rõ thái độ của mình: “Đa tạ bá mẫu đã nghĩ cho Nhược Lan. Nhược Lan cũng muốn giúp Nhị ca ca, nhưng đúng như lời bá mẫu nói, đây là công việc của Hầu gia, Nhược Lan là phụ nữ mà nhiều chuyện sẽ khiến Hầu gia chán ghét.”



Tưởng Sính Đình nghe nàng nói vậy, mặt thoáng biến sắc, nhưng Kiều thị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, bà ta nắm tay Tưởng Nhược Nam nói: “Bá mẫu hiểu, chuyện này con không phải bận tâm, hãy ngoan ngoãn nằm tĩnh dưỡng đi!”



Rồi sau đó Kiều thị không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ vui vẻ trò chuyện với Tưởng Nhược Nam, đa phần nhắc lại những chuyện trước kia khi nàng còn ở Tưởng phủ. Trong lời nói để lộ sự yêu thương bảo vệ của bà ta dành cho Nhược Lan, sự thân thiết gần gũi của Nhược Lan với đám huynh muội trong phủ, giống như muốn đưa Tưởng Nhược Nam quay trở lại quãng thời gian ấm áp vui vẻ ấy.



Tưởng Nhược Nam chỉ lắng nghe, dù sao không phải là việc mình đích thân trải nghiệm nên nàng cũng chẳng có nhiều cảm giác.



Một lúc sau, mẹ con Kiều thị bèn đứng dậy cáo từ. Đương nhiên Tưởng Nhược Nam giữ họ lại dùng cơm nhưng Kiều thị mỉm cười khéo léo từ chối.



“Không làm phiền con nghỉ ngơi nữa, con nói chuyện với ta lâu như thế cũng mệt rồi, muốn cùng dùng cơm sau này còn nhiều cơ hội.” Rồi Kiều thị cũng mời nàng sau này khỏe về Tưởng phủ chơi, Tưởng Nhược Nam chỉ cười, không từ chối cũng chẳng nhận lời.



Sau khi mẹ con Kiều thị ra khỏi Hầu phủ, bèn lên xe ngựa của phủ mình.



Trên xe, Tưởng Sính Đình tức giận thốt lên: “Tưởng Nhược Lan này thật là, giờ có được sự sủng ái của An Viễn Hầu, Thái Hậu rồi Hoàng hậu nên không coi chúng ta ra gì nữa. Mẹ nhìn xem bộ dáng thờ ơ lạnh lùng vừa rồi của cô ta, thật là đồ vô lương tâm, quên hết công ơn của chúng ta rồi!”



Kiều thị vội vàng bịt miệng con gái lại, chau mày mắng: “Con hét gì thế, chỗ này rất gần Hầu phủ, bên ngoài đều là người của họ, để người ta nghe được, sau này con đừng hòng mong nhờ vả gì nữa!”



Tưởng Sính Đình gỡ tay mẫu thân ra, hạ giọng nói: “Lẽ nào giờ chúng ta lại phải nhờ vả núp bóng cô ta? Vừa rồi muốn cô ta nói đỡ Nhị ca ca một câu, mẹ xem thái độ của cô ta kìa.”



Kiều thị nhướn mày, cười: “Con ấy, vẫn còn non lắm, có những việc không cần phải nói ra. Giờ Tưởng Nhược Lan đang đắc sủng, chúng ta lại tới thăm chuyến này, Hầu gia sao có thể không biết, lần này Hầu gia phụ trách việc điều động quan viên trong cấm vệ quân, Nhị ca con cũng trong danh sách, đương nhiên Hầu gia hiểu ý chúng ta chứ. Chúng ta là người thân duy nhất của Nhược Lan, tất Hầu gia phải nể mặt Nhược Lan rồi! Vì vậy, chúng ta nhất định phải giữ quan hệ với Nhược Lan, phải để cô ta biết rằng, chúng ta là người thân duy nhất của cô ta. Chúng ta sống tốt thì cô ta cũng sống tốt, như thế chỉ cần cô ta tiếp tục đắc sủng thì chúng ta cũng không sợ thiệt thòi.”



Nói rồi, bà ta giơ tay chỉnh lại chiếc trâm vàng cài trên tóc con gái, rồi lại ngắm khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của con, cười: “Còn nữa, nếu đợt tuyển tú nữ vào mùa thu năm nay con được Nhược Lan giúp đỡ, chuyện chắc chắn rất thuận lợi. Một ngày nào đó có được sự sủng ái của Hoàng thượng, con không cần phải nhìn sắc mặt cô ta nữa! Con gái ngoan, tạm thời nhẫn nhịn đi…” Bà ta quay đầu, giọng bỗng trở nên lạnh lẽo: “Chúng ta đã phải hao tâm tốn trí mới có ngày hôm nay, không thể dễ dàng từ bỏ được!”