Thế Gia Danh Môn

Chương 7 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


2.2



Lúc này, dường như tất cả đều ngừng lại, mọi người hít thở nặng nề.



Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt đen xì lại tới mức không thể đen hơn nữa của Cận Thiệu Khang, không biết mình làm sai chuyện gì, cuống lên, ngay lập tức cầm chiếc khăn ướt lau tay bắt đầu lau áo cho hắn.



“Xin lỗi, xin lỗi, để thiếp lau giúp cho chàng! Hay là, thiếp giặt cho chàng?”



Vốn vết bẩn chỉ có một tí nhưng dưới nỗ lực lau lau quệt quệt của Tưởng Nhược Nam, vết bẩn đó bắt đầu lan rộng ra.



Cận Thiệu Khang không thể nhẫn nhịn hơn nữa, hất tay Tưởng Nhược Nam ra, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, bát đĩa bên cạnh vì sự chấn động mạnh đó mà khẽ rung lên.



“Tưởng Nhược Lan, rốt cuộc cô có hiểu phép tắc không hả?”



Cận Thiệu Khang đột nhiên hét lên khiến đám a hoàn, hầu già đều rụt hết cổ vào. Còn Cận Yên Nhiên và Cận Thiệu Đường, Vương thị lại cúi đầu, chẳng dám nói một câu. Thái phu nhân tức trắng bệch cả mặt, còn Vu Thu Nguyệt cười nhạt ngồi xem kịch hay.



Cận Thiệu Khang “soạt” một tiếng đứng đậy, mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo, hắn nhìn nàng từ trên xuống: “Phàm là nữ tử phải biết nghi thức, rượu chỉ nhấp môi, ăn không khua đũa, cô xem bộ dạng của mình bây giờ có giống con gái nhà gia giáo không? Rõ ràng chỉ khiến nhà họ Cận ta mất mặt!”



Giọng Cận Thiệu Khang vô cùng uy lực, khiến Tưởng Nhược Nam không biết phải làm thế nào.



Tưởng Nhược Nam nhìn xung quanh, Cận Yên Nhiên khóe miệng vẫn còn vương ý cười nhạt, ánh mắt lại lóe lên sự vui sướng trước cảnh nàng gặp nạn trong tiếng cười bọn người của phòng Triệu di thái thái đầy ý chế nhạo. Khóe miệng Vu Thu Nguyệt cũng đầy trào phúng, ánh mắt bọn a hoàn, hầu già xung quanh nàng thì lộ rõ vẻ khinh miệt!



Ngọn lửa trong lòng Tưởng Nhược Nam bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt. Có thể nàng đúng là không biết phép tắc lễ nghĩa, nàng vốn đâu có hiểu thứ khuôn phép thời cổ đại này chứ, nhưng, nàng là chính thất do chính hắn vừa cưới về, cho dù làm gì không đúng, hắn chẳng phải nên dạy bảo nàng sau ư? Trước mặt bao nhiêu người thế này khiến nàng mất mặt, không đường rút lui, hắn dễ chịu lắm nhỉ?



Thật quá đáng! Thật chẳng coi nàng ra gì cả!



Nếu đã vậy, tại sao ta lại phải giữ gìn thể diện cho nhà ngươi?



Những lời trách mắng của Cận Thiệu Khang vẫn đang tiếp tục, “Lẽ nào đến chút lễ nghĩa cơ bản mà cô cũng không hiểu à? Rốt cuộc cô lớn lên thế nào? Ta nói cho cô biết, nếu cô không học tất cả mọi nghi thức một cách chu toàn, thì sau này cô đừng hòng xuất hiện trước mặt người ngoài, đừng khiến Cận gia chúng ta mất mặt!”



Nghe đến đây, trái tim Vu Thu Nguyệt giật nảy lên. Chính thất không được gặp khách, vậy thì sau này tất cả mọi người đều do một mình cô ta tiếp đón ư? Chẳng bao lâu nữa, khắp kinh thành đều sẽ biết, Vu Thu Nguyệt mới là nữ chủ nhân thật sự của phủ An Viễn Hầu. Vu Thu Nguyệt thầm vui mừng trong lòng.



“Hầu gia!” Tưởng Nhược Nam cũng “soạt” một tiếng đứng bật dậy, nàng rất muốn để khí thế của mình đè bẹp hắn, đáng tiếc, nàng chỉ thấp tới vai hắn, nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, khiến nàng có chút yếu thế.



Nhưng không sao, khí thế thua người, nhưng lí lẽ không thua!



Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, từng từ từng câu, chậm rãi đáp trả: “Không sai, thiếp không hiểu lễ nghĩa, lẽ nào Hầu gia thì hiểu lễ nghĩa ư?”




Tưởng Nhược Nam nhìn vẻ mặt vui tươi như bắt được vàng của Hồng Hạnh, khóe miệng giật giật, sau đó quay sang hỏi Liên Kiều: “Hoa Thanh, Nhược Lâm đều ở Sở Thiên các đúng không?”



Liên Kiều ngẩn người, cúi thấp đầu, giọng cũng nhỏ xíu: “Vâng, họ luôn đợi hầu trong tiểu viện.”



Tưởng Nhược Nam cười nhạt, ngoài Vu di nương ra còn có hai a hoàn thông phòng như hoa như ngọc, hắn đi tới đâu cũng như nhau thôi.



Hồng Hạnh thấy sắc mặt Tưởng Nhược Nam có gì đó không ổn, vội vàng xua tay nói: “Tiểu thư, chỉ cần Hầu gia không sủng ái mình Vu di nương là tốt rồi, chẳng qua chỉ là hai nha đầu thông phòng, cho dù sau này có được nhấc lên làm di nương thì vẫn phải nhìn sắc mặt của tiểu thư đúng không? Không đáng ngại!”



Tưởng Nhược Nam cúi đầu không lên tiếng, đối với nàng mà nói, di nương cũng được, thông phòng cũng được, ý nghĩa giống nhau cả thôi. Chỉ cần hắn không đến đây, thì hắn đi đâu nàng mặc kệ!



Nhưng suy nghĩ của nàng e rằng Hồng Hạnh không hiểu được.



Sau bữa cơm, Tưởng Nhược Nam trong lúc trò chuyện với Hồng Hạnh mới biết rằng mình đã xuyên không về một triều đại chưa từng xuất hiện trong sách lịch sử - Lam Triều. Giờ đang thái bình thịnh vượng, ít có chiến sự. Phu quân của nàng là An Viễn Hầu, một võ tướng, mặc dù nhân phẩm không chấp nhận được, nhưng lại rất biết cầm quân. Cuộc phản loạn ở biên cương phía Tây bốn năm trước, hắn chỉ mất nửa năm đã tiêu diệt hết quá nửa quân chủ lực của đại quân phản loạn, hơn nữa năm đó hắn mới chỉ mười chín tuổi, tiếp đó được lệnh trấn thủ ở Tây Cương, mới về từ nửa năm trước.



Khi Hồng Hạnh hào hứng miêu tả lại những cuộc chiến anh hùng của An Viễn Hầu, thần sắc sùng bái cùng ảo mộng hiện rõ trên nét mặt, cứ như cô ta tận mắt chứng kiến chiến sự đó không bằng, khiến Tưởng Nhược Nam phải liên tục lắc đầu, nha đầu này, có lẽ thầm yêu hắn rồi chăng?



Tưởng Nhược Nam chẳng đủ kiên nhẫn nghe cô ta nói, ngáp dài một cái, tỏ ý muốn ngủ. Hồng Hạnh thấy vậy vội ngưng bặt, giúp Tưởng Nhược Nam trải giường rồi gọi Liên Kiều, Hoa Anh cùng vào hầu Tưởng Nhược Nam đi ngủ.



Hôm nay Tưởng Nhược Nam đi lại nhiều nên cũng hơi mệt, nàng không mắc bệnh lạ giường của những kẻ giàu sang, huống hồ chiếc giường này vừa cao, gối lại mềm, chăn lụa, trướng màu đỏ rực thêu chỉ vàng điểm hoa, mùi hương thoang thoảng, mềm mại, ấm áp, là chiếc giường tốt nhất mà nàng từng được nằm.



Vì vậy chẳng bao lâu sau nàng đã chìm vào giấc mộng.



Hồng Hạnh và Liên Kiều trực trong đó cho tới khi xác định Tưởng Nhược Nam đã ngủ mới rời đi, sang phòng mé bên cạnh để nghỉ ngơi, cũng tiện phục vụ khi nàng cần.



Đèn đóm đã tắt, căn phòng tối om, ánh trăng mờ ảo lọt vào phòng qua các ô cửa sổ, lặng lẽ trải một tấm thảm màu bạc khắp phòng.



Cũng không biết ngủ được bao lâu, Tưởng Nhược Nam đột nhiên mở bừng mắt, “vụt” cái ngồi bật dậy.



Cận Thiệu Khang từng hỏi rằng Tưởng Nhược Nam nàng đã lớn lên như thế nào?



Tưởng Nhược Nam ôm chăn co chân lại, ngồi dựa vào đầu giường, xung quanh tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng xào xạc phát ra khi gió thổi qua đám lá cây cùng tiếng chó sủa rời rạc không biết vọng tới từ đâu. Không khí tĩnh lặng bình yên này dường như dễ gợi lại những hồi ức được người ta cất giấu ở nơi sâu thẳm trong trái tim.



Nàng đã lớn lên như thế nào?



Từ khi có kí ức, nàng đã sống trong cô nhi viện, những đứa trẻ khác hoặc vẫn còn nhớ hình dáng cha mẹ mình, nhưng trong ký ức của nàng hoàn toàn không có bóng dáng của cha mẹ.