Thế Gia Danh Môn

Chương 8 :

Ngày đăng: 14:44 18/04/20


2.3



Trong trí nhớ còn sót lại, kinh phí của cô nhi viện mãi mãi không bao giờ đủ, chăn màn mãi mãi có một thứ mùi gì đó, quần áo thì luôn không vừa người, đồ ăn cũng chẳng bao giờ đủ no. Vì không được ăn no nên giữa bọn trẻ con luôn xảy ra việc tranh cướp của nhau, còn nàng, Tưởng Nhược Nam, từ hồi sáu tuổi đã học được cách đánh nhau với một thằng con trai cao hơn mình cả cái đầu chỉ vì một chiếc bánh bao, nhổ sạch tóc trên đầu thằng con trai đó, cào cấu khiến mặt nó chảy đầy máu, sự dũng mãnh của nàng khiến tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện không còn dám cướp đồ ăn của nàng nữa, và nàng cũng bị viện trưởng nhốt một ngày trong phòng tối.



Đúng, nàng đã lớn lên như thế. Vì lớn lên như thế, nên nàng không có cơ hội để học những thứ cao quý nho nhã. Dùng hai từ thô tục để hình dung về nàng, còn có lẽ không đủ.



Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã biết lúc nào nên tranh giành, lúc nào nên nhẫn nại, phàm việc gì cũng nên tự có tính toán của riêng mình, ai oán trách cứ, buồn bã chẳng ích gì, chỉ khiến người khác càng coi thường nàng mà thôi, thứ mà nàng không thể nhẫn nại được nhất chính là ánh mắt coi thường, chế giễu, thương hại của người khác, vì vậy, nàng phải nỗ lực cố gắng gấp nhiều lần so với những người khác ấy.



Mà thân thế của “thế xác” này, ở một vài phương diện nào đó cũng rất giống nàng.



Thể xác này, tên Tưởng Nhược Lan, ngay cả cái tên cũng chỉ khác một chữ, Nhược Lan Nhược Nam, xem ra cha mẹ nàng ta hy vọng sau này khi lớn lên nàng ta sẽ trở thành một cô nương thanh khiết như hoa lan, đáng tiếc không phải việc gì cũng được như mong muốn…



Đúng thế, bây giờ nàng đã hoàn toàn nhớ ra rồi, những kí ức về cuộc đời của Tưởng Nhược Lan, trong giấc mộng của nàng kí ức ấy đã từ từ chạy qua như một bộ phim, hung dữ và phức tạp, cho đến khi nàng hoảng sợ phải tỉnh lại.



Tưởng Nhược Lan đúng là con gái của đại tướng quân, hơn nữa còn là đại tướng quân khai quốc uy danh một thời. Đáng tiếc, khi Tưởng Nhược Lan được mười tuổi thì cha nàng qua đời. Còn mẹ của nàng ta đã mất vì bệnh sau khi nàng ta ra đời chưa được bao lâu. Tưởng Nhược Lan cũng là một cô nhi.



Mẫu thân của Tưởng Nhược Lan mất sớm, phụ thân quanh năm xuất chinh ngoài biên cương, từ khi vợ mất cũng không tục huyền, khiến Nhược Lan chẳng có ai quản giáo, tính cách dần dần trở nên hoang dã ngông cuồng, người sống bên nàng, Phương ma ma, lại quá yếu đuối, không quản được nàng, Hồng Hạnh cùng lớn lên với nàng thì lại là một a hoàn rất hay gây chuyện, còn Uy Vũ tướng quân thương nàng mất mẹ từ nhỏ, nên không nỡ đánh mắng nàng bao giờ, càng khiến nàng trở nên tùy ý ngông cuồng hơn.



Trước khi Uy Vũ tướng quân mất, đã phó thác đứa con gái duy nhất của mình cho tiên đế, nhờ ngài chăm sóc Nhược Lan. Thái hậu, cũng là Hoàng hậu khi ấy không biết tại sao lại rất quý Nhược Lan, vốn muốn để nàng sống cạnh mình, nhưng sức khỏe Thái hậu không tốt, không thể chăm sóc cho nàng, hơn nữa Nhược Lan liên tục gây họa lớn mấy lần, chúng phi tần lên tiếng cáo trạng, tiên đế đành bất lực giao Nhược Lan cho đệ đệ của Uy Vũ tướng quân - Tưởng Hoài Viễn chăm sóc. Chuẩn bị đợi Tưởng Nhược Lan sau khi đến tuổi cập kê sẽ gả cho Thái tử làm phi, cũng coi như hoàn thành sự phó thác của Uy Vũ tướng quân.



Do được tiên đế và Thái hậu giao phó nên Tưởng Hoài Viễn cũng không dám quản Nhược Lan quá chặt chăng? Trong cuộc sống không để nàng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng về quy tắc lễ phép lại mặc kệ chẳng quan tâm, nghe xong để đấy. Tưởng Nhược Lan ra khỏi hoàng cung giống như chim sổ lồng, càng thêm tùy tiện ngông cuồng, hoành hành vô kỉ luật, đánh chửi nhau ngoài phố là chuyện xảy ra như cơm bữa, nếu như có kẻ nào dám đắc tội với nàng, thì nàng sẽ vung roi quất người ta ngay. Mọi người giận nhưng không dám tố, chỉ lén gọi nàng là bà la sát, tiên đế nể mặt Uy Vũ tướng quân, cũng không biết phải làm thế nào với nàng.



Một người con gái như thế, Thái tử đương nhiên không thích. Nhưng vì lời căn dặn của tiên đế nên cũng chẳng có cách nào thoái thác. Sau khi tiên đế qua đời, Thái tử kế vị làm Cảnh Tuyên Đế, Thái hậu mấy lần đề nghị Cảnh Tuyên Đế nạp Nhược Lan vào cung, nhưng Cảnh Tuyến Đế cứ lần khất mãi, đúng lúc Tưởng Nhược Lan vì quen Cận Thiệu Khang, trái tim thiếu nữ rung động, bày mưu tính kế ép Cảnh Tuyên Đế chỉ hôn. Còn Cảnh Tuyên Đế lại tương kế tựu kế, vứt bỏ được mối phiền phức, sau đó có hôn lễ của Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Lan.



Sự việc sau này, thông qua những lời của Cận Yên Nhiên và mọi người cùng kí ức của Tưởng Nhược Lan, Tưởng Nhược Nam cũng đã suy đoán ra, kết quả suy đoán như sau.



Cảnh Tuyên Đế ném củ khoai nóng bỏng tay sang cho Cận Thiệu Khang, có lẽ trong lòng thấy hổ thẹn, còn Cận Thiệu Khang vốn đang chuẩn bị đón Vu Thu Nguyệt về làm chính thất, nhưng lại bị Tưởng Nhược Lan phá ngang, bèn xin Cảnh Tuyên Đế cho phép cùng lúc rước hai người về, và Vu Thu Nguyệt ở vị trí quý thiếp chỉ thấp hơn chính thất một chút.



Cái gọi là quý thiếp, tức là không giống với các thiếp thất bình thường khác. Những thiếp thất bình thường địa vị thấp kém, chính thất có quyền đánh mắng và bán, nhưng với quý thiếp thì chính thất không được phép tùy tiện đánh mắng hoặc bán đi. Thiếp thất bình thường vĩnh viễn không bao giờ có thể leo lên vị trí chính thất, sinh con ra cũng không được con gọi là mẹ, còn quý thiếp ngồi kiệu hoa vào phủ, sau khi chính thất qua đời, quý thiếp có thể trở thành chính thất, con sinh ra cũng được đường đường chính chính gọi mình là mẹ. Có thể nói rằng quý thiếp chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí chính thất, đợi chính thất quy tiên là có thể lật người làm chủ nhân.



Một người kiêu ngạo, sống và làm việc theo quy tắc như Cận Thiệu Khang đương nhiên không thích kiểu con gái bày mưu tính kế với mình lại còn không biết lễ nghĩa phép tắc nữa, hôm động phòng đương nhiên sẽ tới phòng của Vu Thu Nguyệt. Nhưng Tưởng Nhược Lan không phải người dễ chịu thiệt thòi để bị người ta bắt nạt, sau khi biết tin đã lập tức cầm roi xông vào phòng Vu Thu Nguyệt, không nói không rằng, nhằm thẳng Vu Thu Nguyệt xuống tay.



Cận Thiệu Khang cũng không thể mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Lan ra oai trước mặt mình, lập tức cướp lấy cây roi trong tay nàng ta. Tưởng Nhược Lan trong lúc tức giận đã tung nắm đấm nhằm vào Cận Thiệu Khang, có điều nàng sao có thể là đối thủ của hắn, trong lúc hỗn loạn, Cận Thiệu Khang lỡ tay đẩy Tưởng Nhược Lan ngã vào bàn, trán Tưởng Nhược Lan đập vào cạnh bàn cứng, thế là ngọc nát hương tan…
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, buồn bã đáp: “Thu Nguyệt vốn không xứng với Hầu gia, nếu không nhờ tỷ tỷ, Thu Nguyệt sao có cơ hội được quen biết chàng? Đại ân đại đức của tỷ tỷ, Thu Nguyệt xin ghi nhớ.”



Nụ cười trên môi Vương thị càng nở rộng, nắm chặt tay Vu Thu Nguyệt, nói: “Đều là người một nhà cả, muội sống tốt chính là ta sống tốt, đạo lý này ta vẫn hiểu. Chỉ cần về sau muội muội trở thành chủ của cái nhà này rồi đừng quên ta là được!”



Vu Thu Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên thề: “Nếu Thu Nguyệt có điểm nào không phải với tỷ tỷ, thì sẽ bị trời tru đất diệt…”



“Được rồi!” Vương thị cười ngắt lời cô ta, xua xua tay: “Ta còn không tin muội muội sao? Sau này muội cần ta giúp gì cứ nói, chỉ cần ta làm được, thì nhất định sẽ không từ chối!”



Vu Thu Nguyệt cũng cười, cúi đầu, mắt thoáng sáng lên.



“Ồ, đúng rồi, nói qua nói lại từ nãy tới giờ, quên cả chuyện chính.” Vương thị đặt ly trà trong tay xuống, quay đầu nhìn thẳng vào Vu Thu Nguyệt, “Mười ngày nữa, Thái phu nhân sẽ mời những quý nhân trong kinh tới phủ xem kịch, nhân cơ hội này giới thiệu muội và Tưởng Nhược Lan với các quý phu nhân đó, bên kia sợ là không thể học xong mọi quy tắc trong một thời gian ngắn như vậy, nên không được ra gặp khách, đến khi ấy chính là cơ hội tốt cho muội muội thể hiện, muội muội phải nắm chắc lấy! Chỉ cần tất cả mọi người chấp nhận muội muội, thì coi như muội đã đứng vững trong thế giới quý tộc này, địa vị ở Hầu phủ sẽ cao hơn một bậc!”



Vu Thu Nguyệt khẽ cười: “Muội muội biết rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở!”



***



Trong Thu Đường viện.



Hồng Hạnh đẩy cửa bước vào phòng, thấy Tưởng Nhược Nam đang ngồi sau tấm rèm màu đỏ thêu chỉ vàng trên giường, ôm chiếc chăn vỏ gấm bên trên thêu hoa văn cầu kỳ ngẩn ngơ, bèn kinh ngạc gọi: “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh từ lúc nào, sao không gọi chúng em?”



Tưởng Nhược Nam nhúc nhích, lúc này mới phát hiện ra chân đã tê cứng, “Tối qua gặp ác mộng, sau khi giật mình tỉnh dậy thì không thể ngủ lại được nữa.”



Hồng Hạnh nghe xong lòng nghĩ, chắc là thấy Hầu gia thà đi tìm nha đầu thông phòng, chứ nhất quyết không thèm quan tâm tới mình nên tâm trạng mới xấu như thế, đương nhiên, những lời này cô ta không dám nói ra, bèn đáp: “Hay là tiểu thư ngủ thêm một lát nữa?”



Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên: “Giờ là mấy giờ rồi?”



Hồng Hạnh ngẩn người: “Giờ Thìn rồi!”



“Trời ơi!” Tưởng Nhược Nam nhảy xuống giường, nhưng vì chân vẫn còn tê nên ngã nhào dưới đất. Hồng Hạnh vội chạy tới đỡ nàng đứng dậy: “Tiểu thư, người vội gì chứ, vẫn còn sớm mà!”



“Tối hầu đi ngủ, sáng sớm thỉnh an! Suýt thì quên mất.” Tưởng Nhược Nam kêu lên, nàng vội vội vàng vàng đi tới bên bàn phấn, nói với Hồng Hạnh: “Mau chải đầu cho ta, ta phải tới thỉnh an Thái phu nhân.”