Thế Gia Danh Môn

Chương 91 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Hắn cố làm vẻ thoải mái nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa, nàng đúng là không có lương tâm!” Hắn đứng dậy, “Ta còn phải tới thỉnh an mẫu thân, nàng hãy nghỉ ngơi đi.” Nói rồi quay người ra khỏi phòng, đi được hai bước lại quay đầu dặn: “Cháo hãy ăn lúc nóng, mùi vị sẽ rất ngon, để nguội thì không còn ngon nữa đâu!”



“Hầu gia!” Tưởng Nhược Nam đột nhiên gọi một tiếng, Cận Thiệu Khang dừng lại, quay đầu nhìn nàng chờ đợi.



“Cám ơn chàng.” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh, nụ cười trên môi nàng dần dần hé ra như một bông hoa, thời khắc ấy, vẻ kiều diễm của nàng khó có thể dùng lời để diễn tả.



Hắn bỗng rạo rực trong lòng, không thể kìm nén được, nhanh nhẹn bước lại phía nàng. Tưởng Nhược Nam hốt hoảng trước bộ dạng đó của hắn, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi người xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn cuồng nhiệt như lửa, tham lam triền miên, lưu luyến không rời, như muốn khảm sâu vào nàng vậy.



Tưởng Nhược Nam phải cố gắng lắm mới đẩy được hắn ra.



Hắn nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm sâu lắng, khe khẽ thở dài: “Vô lương tâm...” Hắn khẽ khàng nói một câu, giọng ấm áp khàn đặc. Sau đó hắn đứng dậy, nhanh nhẹn ra khỏi phòng.



Tưởng Nhược Nam bịt chặt đôi môi sưng mọng của mình, nhìn theo bóng hắn, ngẩn ngơ.



Sau khi ra khỏi Thu Đường viện, hắn bèn tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân.



Hành lễ với Thái phu nhân xong, hắn bèn ngồi trò chuyện với bà một lúc, đang lúc nói rằng sau khi thời tiết vào thu sẽ có vài việc lớn phải làm thì Liễu Nguyệt đột nhiên dẫn a hoàn hầu bên cạnh Thu Nguyệt là Lệ Châu vào.



Lệ Châu vừa vào đã quỳ lạy Thái phu nhân, lo lắng bẩm báo: “Thái phu nhân, di nương nhà nô tỳ hôm nay khóc suốt từ trưa cho tới giờ, mặc bọn nô tỳ khuyên can thế nào, dỗ dành thế nào cũng vô ích, bọn nô tỳ không biết phải làm sao nữa rồi.”



“Sao lại như thế?” Thái phu nhân chau mày, bả chỉ vào Lệ Châu: “Có phải bọn nô tài các ngươi đã làm di nương giận phải không?”



Lệ Châu vội vã xua tay, “Thái phu nhân, bọn nô tỳ sao dám làm di nương giận, nhưng khi di nương khóc cứ gọi... gọi...” Nói rồi mắt len lén liếc nhìn Hầu gia.



Thái phu nhân nhìn nhìn Hầu gia, hiểu ý của cô ta, “Thu Nguyệt đang mang thai, tâm trạng kích động như thế sẽ không có lợi cho đứa bé trong bụng!” Bà quay qua, nhìn Cận Thiệu Khang, trầm giọng nói: “Hầu gia, con hãy đi thăm Thu Nguyệt đi. Hãy an ủi nàng ta một chút.”



Cận Thiệu Khang trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Được ạ, mẫu thân.”



Cận Thiệu Khang theo Lệ Châu tới Cẩm Tú viện, vừa bước vào phòng đã thấy Vu Thu Nguyệt nằm dựa trên giường, sắc mặt trắng bợt, tròng mắt đỏ hoe, tay cầm khăn mùi xoa, nước mắt không ngừng chảy.



Nghe động tĩnh, cô ta ngẩng đầu lên, thấy Cận Thiệu Khang, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, lại thêm khuôn mặt lem nhem vì khóc, khiến bộ dạng cô ta lúc này trông rất đáng thương.



“Hầu gia.” Cô ta khẽ gọi một tiếng, xuống giường, yểu điệu đi đến bên Cận Thiệu Khang, nhào vào lòng hắn, “Hầu gia, cuối cùng chàng cũng đến thăm Thu Nguyệt...” Nói rồi ôm chặt lấy eo hắn, bật khóc thành tiếng.



Cận Thiệu Khang nghe tiếng cô ta khóc, lặng lẽ thở dài, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, sau đó nói: “Nàng đang mang thai, phải chăm sóc sức khỏe của bản thân, cứ khóc như thế không tốt đâu.” Nói xong đỡ cô ta quay lại giường ngồi xuống, rồi lại lên tiếng: “Vừa rồi ta sai Ninh An mang cháo tới, nàng đã ăn chưa?”



“Ăn rồi ạ.” Vu Thu Nguyệt vừa nói vừa lau nước mắt, “Rất ngon, đa tạ Hầu gia vẫn còn nhớ tới Thu Nguyệt.”



Cận Thiệu Khang bỗng thấy hổ thẹn trong lòng, khi mua cháo hắn vốn không nghĩ tới cô ta, mà là do Ninh An nhắc nhở nên hắn mới mua thêm một phần.
Chuyện này ở nhà cô ta thường xuyên xảy ra, cô ta không cảm thấy có gì không thỏa đáng.



Cận Thiệu Khang trừng mắt nhìn Vu Thu Nguyệt, ánh mắt âm trầm cùng cực, hắn chỉ vào Ngọc Liên, giọng lạnh lùng: “Là nàng bảo cô ta vào phải không?”



Mặc dù Vu Thu Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều cô ta rất hiểu, đấy chính là lúc này Hầu gia vô cùng tức giận, cô ta vội vàng quỳ xuống, kinh hoàng đáp: “Hầu gia, Thu Nguyệt biết thân là thiếp thất không có tư cách sắp xếp người hầu hạ chàng, là Thu Nguyệt đã vượt quá khuôn phép. Nhưng Thu Nguyệt chỉ sợ mình không thể hầu hạ Hầu gia, sợ Hầu gia mất hứng, Thu Nguyệt toàn tâm toàn ý nghĩ cho Hầu gia!”



Trong lúc nói, cơ thể cô ta khẽ run lên, mắt mọng nước, bộ dạng yếu đuối vô tội.



Cận Thiệu Khang nhìn cô ta cười nhạt, sau đó khoát tay một cái khiến lư hương trên bàn đổ rơi xuống đất, “Choang” một tiếng, lư hương vỡ tan, tỏa ra một mùi thơm nồng nặc, “Hay cho từ toàn tâm toàn ý, hay cho câu nghĩ vì ta! Lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi đê tiện thế này, Vu Thu Nguyệt, rốt cuộc nàng đưa cô ta tới cạnh bổn Hầu trong tâm trạng thế nào hả?”



Từng tiếng hắn thốt ra đều rất nặng nề, cuối cùng, mỗi từ giống như quả cân nặng trĩu, nặng nề đập vào trái tim Vu Thu Nguyệt.



Nhìn lư hương dưới đất, sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, môi run bần bật, cô ta đã thật sự hoảng sợ, Cận Thiệu Khang từ xưa tới nay vẫn nhất mực dịu dàng với cô ta, chưa bao giờ nói nặng nửa lời, cũng chưa từng có thứ thần sắc đáng sợ như thế.



Cô ta bò tới bên cạnh hắn, ôm lấy chân hắn, nước mắt lăn rơi, “Hầu gia, chàng đừng giận, Thu Nguyệt biết sai rồi, chàng có thể đánh Thu Nguyệt, mắng Thu Nguyệt, nhưng xin chàng đừng giận Thu Nguyệt, Thu Nguyệt thật lòng thích Hầu gia, Thu Nguyệt chỉ muốn chăm sóc phục vụ Hầu gia chu đáo nên mới làm như vậy. Hầu gia, Hầu gia, xin chàng hãy nể mặt đứa con của chúng ta, chàng đừng trách Thu Nguyệt!”



Cô ta vừa khóc vừa nói, như người hết hơi cạn sức, nhưng Hầu gia thường ngày vẫn rất mực dịu dàng lúc này vô cùng cương quyết, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái.



Vu Thu Nguyệt cảm thấy sợ hãi tột cùng, cô ta thực sự không hiểu, chuyện sao lại trở thành thế này?



Mỗi lần mẫu thân tìm cách để cho một a hoàn nào đó phục vụ phụ thân, phụ thân đều rất vui. Tại sao, tại sao phản ứng của Hầu gia lại không giống phụ thân?



Cận Thiệu Khang cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Vu Thu Nguyệt, nàng luôn nói thật lòng thích ta, nhưng giờ trong lòng nàng, ta là cái gì?” Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, rồi rời khỏi phòng mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.



“Hầu gia, Hầu gia!” Vu Thu Nguyệt khóc gào lên phía sau hắn, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng kiên quyết của hắn xa dần xa dần. Cô ta khóc nấc lên, bởi vì cô ta có cảm giác rằng, Hầu gia giận thật rồi...



Cho tới khi bóng dáng Cận Thiệu Khang biến mất hoàn toàn. Vu Thu Nguyệt mới quay đầu lại, tức giận trừng mắt lườm Ngọc Liên dưới đất. Ngọc Liên run rẩy bò lên, nhìn sắc mặt âm trầm của Vu Thu Nguyệt, toàn thân run bắn không ngừng.



“Di... nương, nô... tỳ... nô tỳ cố gắng hết sức rồi... Nô tỳ vừa vào, còn chưa kịp nói gì... đã bị Hầu gia đẩy ngã.”



“Câm mồm!” Vu Thu Nguyệt xông tới giáng thẳng một cái tát vào mặt Ngọc Liên, ánh mắt đầy căm hận, “Dám làm hỏng việc của ta, kẻ nô tỳ vô dụng như ngươi ta còn giữ lại làm gì nữa!” Nói xong, cô ta quay lại gọi Lệ Châu: “Mời tổng quản tới đây, nói Ngọc Liên phạm lỗi, gọi người tới bán cô ta đi!”



“Tiểu thư, tiểu thư, đừng mà tiểu thư, nô tỳ đã hầu hạ người từ nhỏ! Tiểu thư...” Ngọc Liên quỳ dưới đất không ngừng dập dầu.



“Kéo ra ngoài!” Vu Thu Nguyệt chẳng thèm nhìn Ngọc Liên, tức giận hét lên.



Chuyện này khá ồn ào, mặc dù Vu Thu Nguyệt muốn ém đi nhưng vẫn bị người ta tọc mạch, truyền khắp phủ. Không đến hai ngày, Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam đều biết chuyện.