Thế Gia Danh Môn

Chương 92 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Tưởng Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ, Vu Thu Nguyệt chẳng phải rất yêu Hầu gia ư? Sao lại đưa một cô gái khác lên giường hắn? Lẽ nào vì lợi ích của bản thân mà tới người cô ta thương yêu nhất cô ta cũng quyết nhường nhịn, chia sẻ? Thật không thể hiểu nổi!



Lẽ nào đây là phương thức sinh tồn của phụ nữ thời cổ đại? Đúng là quá bi ai!



Thái phu nhân sau khi biết chuyện này đã vô cùng tức giận, thân là thiếp thất mà dám dùng mê hương để mê hoặc Hầu gia, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì Hầu phủ chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ? Với tính khí của Thái phu nhân, không nghiêm phạt không được, nhưng nghĩ tới việc cô ta đang mang thai bà cũng nín nhịn, chỉ gọi Vu Thu Nguyệt đến giáo huấn một hồi.



Ngay sau đó Thái phu nhân hạ nghiêm lệnh, bất kỳ người nào trong phủ cũng không được nhắc tới chuyện này nữa, nếu kẻ nào dám lắm điều, quyết không tha.



Chuyện này mặc dù cũng yên do lệnh của Thái phu nhân, nhưng có những thứ thay đổi thì cũng đã thay đổi. Từ ngày hôm ấy, một thời gian rất dài, dù Thái phu nhân có yêu cầu Cận Thiệu Khang tới thăm Vu Thu Nguyệt với lý do gì, hắn cũng không bước chân vào Cẩm Tú viện.



Năm ngày sau, thương tích trên người Tưởng Nhược Nam đã đỡ hơn rất nhiều, đúng lúc nàng chuẩn bị vào cung, trong cung đột nhiên cho truyền nàng vào. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Tưởng Nhược Nam giật nảy mình sợ hãi.



Từ quý phi bị ra máu!



Hiện tượng ra máu tức là thai phụ đột nhiên bị chảy máu trong thời kỳ mang thai, nhiều khi đó chính là dấu hiệu của việc xảy thai. Ở thời hiện đại, khi bị ra máu thì tới bệnh viện tiêm vài mũi uống ít thuốc là có thể an thai, nhưng ở thời mà y thuật còn chưa phát triển này, một khi xuất hiện hiện tượng chảy máu, tám chín phần là sẽ xảy thai.



Từ quý phi đang mang long thai, giờ lại xuất hiện tình trạng chảy máu, chuyện này lớn rồi đây!



Tưởng Nhược Nam vội vội vàng vàng vào cung, khi tới Vĩnh Hòa cung, thấy Hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu cùng một vài phi tần đều đã có mặt ở đó. Mấy thái y do Lưu thái y dẫn đầu đang bận rộn chẩn mạch cho Từ quý phi, Từ quý phi nằm trên giường, thầm khóc thút thít.



Sau khi vào, Tưởng Nhược Nam thỉnh an Hoàng đế và những người khác. Khi đối mặt với Hoàng đế, Tưởng Nhược Nam run rẩy, nhưng Cảnh Tuyên Đế có lẽ đang lo lắng cho Từ quý phi nên chỉ nhìn nàng một cái rồi điềm đạm nói: “Bình thân”, không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào khác.



Tưởng Nhược Nam lặng lẽ thở phào, đang chuẩn bị tìm cung nữ Thược Dược để hỏi rõ tình hình, thì Từ quý phi nằm trên giường nhìn thấy nàng, lập tức khóc, “Xoạt” một tiếng ngồi dậy, chỉ vào Tưởng Nhược Nam, giọng nói sắc như dao: “Là ngươi! Nhất định là ngươi! Ngươi đã ngầm ám hại bổn cung!”



Tất cả mọi người đều bị những lời nói của Từ quý phi làm cho sợ hãi giật nảy mình, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu ra làm sao. Tưởng Nhược Nam có cảm giác như mình đang đi trên đường thì bị sét đánh trúng, quá bất ngờ, quá thần bí và cũng quá vô tội!



Hai mắt nàng cứ nhìn chằm chằm Từ quý phi, xua xua tay: “Không liên quan tới thần phụ, thời gian này thần phụ không vào cung!”



“Tưởng Nhược Lan, ngươi còn muốn phủ nhận!” Từ quý phi hét lên, “Trước đây bổn cung vốn đang rất tốt, cho dù nôn nhiều nhưng chưa từng xảy ra hiện tượng này. Lưu viện sử vẫn nói tình hình thai nhi ổn định, nhưng sau khi dùng các phương pháp thực liệu của ngươi lại đột nhiên bị chảy máu, ngươi còn dám nói không liên quan tới ngươi! Nhất định là ngươi đã giở trò khi dùng phương pháp thực liệu cho ta! Muốn mưu hại hoàng tự?”



Mưa hại hoàng tự! Bốn chữ này giống như tiếng sấm giữa trời quang, khiến tất cả mọi người đều ngẩn hết cả ra.



Mưa hại hoàng tự! Nhẹ thì rơi đầu, nặng thì lăng trì!



Thái hậu là người đầu tiên phản ứng lại, bà bước lên trước một bước, nhìn Từ quý phi trầm giọng nói: “Từ quý phi, mưu hại hoàng tự là tội nghiêm trọng tới mức nào, khi chuyện còn chưa được làm rõ, không được ăn nói hồ đồ! Thời gian này Nhược Lan không vào cung mọi người đều biết, không biết Từ quý phi dựa vào cái gì mà nói Nhược Lan ám hại mình? Nếu chỉ dựa vào sự suy đoán của ngươi mà muốn buộc tội cho Nhược Lan, ai gia là người đầu tiên phản đối!”



Từ quý phi khóc lóc đáp: “Thái hậu, thần thiếp mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng từ sau khi thần thiếp dùng thực đơn do cô ta kê, bụng dưới luôn căng trướng, vì hàng ngày có thái y tới chẩn mạch nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường nên thần thiếp vẫn cho rằng hiện tượng đó là bình thường. Nhưng không ngờ sự căng trướng này càng lúc càng nghiêm trọng, đến hôm qua thì đột nhiên chảy máu. Những chuyện này, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh thần thiếp đều biết cả!”



Lúc này, cung nữ Thược Dược đi tới quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, “Hoàng thượng, những gì nương nương nói đều là thật, thời gian này phần bụng dưới của nương nương luôn căng tức, có mấy lần buổi tối còn đau không ngủ được. Do hàng ngày thái y chẩn mạch đều nói tình hình ổn định, không có hiện tượng bất thường, nên nương nương mới không để ý, giờ nghĩ lại, việc bị căng trướng bụng dưới đúng là rất đáng ngờ.”



Những lời của Thược Dược như khơi gợi lại chuyện đau lòng của Từ quý phi, đột nhiên nàng ta òa ra khóc thành tiếng, những thái y đứng bên đầu mướt mồ hôi, “Mong nương nương đừng kích động, như thế này càng không có lợi cho việc nghỉ ngơi!”



Nhưng trong lúc kích động, Từ quý phi hoàn toàn không để tâm tới những lời nhắc nhở của thái y, nàng ta đột nhiên vùng vằng xuống giường, run rẩy đi tới trước mặt Cảnh Tuyên Đế, hai chân bỗng mềm nhũn, lao vào lòng hắn, Cảnh Tuyên Đế sợ nàng ta bị thương, vội vàng ôm lấy.



Từ quý phi ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, nước mắt lã chã rơi, khóc rất bi thương: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp mong ngày mong đêm, khó khăn lắm mới có được hoàng tự, mặc dù thời kỳ mang thai rất vất vả, nhưng thần thiếp vẫn vui mừng. Không ngờ đến giờ này ngày này, con của thần thiếp và Hoàng thượng lại bị kẻ gian hãm hại, người nhất định phải đứng ra đòi lại công bằng cho thần thiếp!” Nói rồi lại vùi mặt vào lòng Cảnh Tuyên Đế mà khóc.



Đột nhiên, Thược Dược đứng bên chỉ vào Từ quý phi mà hét: “Lại chảy máu, lại chảy máu rồi!”



Mọi người nghe thấy thế liền nhìn theo, chỉ thấy vạt váy trắng của Từ quý phi vằn vện vết máu đỏ, nhìn thật khiếp sợ, ngay lập tức có một phi tần cũng kêu thét lên. Từ quý phi thấy máu ở vạt váy thì cũng kêu thét lên, sau đó là ngất đi.



Nội điện bỗng chốc trở nên hỗn loạn, Cảnh Tuyên Đế sầm mặt xuống, nghiêm giọng nói: “Ngoài Hoàng Hậu, Thái hậu và phu nhân An Viễn Hầu ra, những người còn lại lui cả đi!”



Đám phi tần lần lượt cáo lui.



Cảnh Tuyên Đế bế Từ quý phi lên giường, Lưu viện sử cùng mấy thái y khác, người thì bấm trung nhân, người thì châm cứu để cầm máu. Một lúc sau, Từ quý phi từ từ tỉnh lại. Khi tỉnh lại rồi, câu đầu tiên mà nàng nói là: “Đứa con yểu mệnh của ta...” Sau đó lại khóc.



Cảnh Tuyên Đế vội vàng hỏi Lưu viện sử: “Lưu viện sử, hoàng tự có giữ được không?”



Lưu viện sử bộ dạng khó xử: “Vi thần không dám chắc chắn!”



Vừa nghe xong lời này, tâm trạng Từ quý phi càng thêm kích động, bắt đầu khóc nấc thành tiếng rồi túm lấy Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, chính là Tưởng Nhược Lan đã ám hại thần thiếp, Hoàng thượng, mau đưa cô ta ra ngoài, dùng nghiêm hình chắc chắn cô ta sẽ phải khai!”



Thái hậu tức giận quá: “Từ quý phi không được ăn nói hàm hồ, ngươi muốn dùng hình bức cung Nhược Lan ư?”



Hoàng hậu cũng đi đến bên Từ quý phi, hạ giọng an ủi: “Muội muội phải bình tĩnh, bổn cung có thể hiểu được tâm trạng lúc này của muội muội, nhưng nếu nói chuyện này do phu nhân An Viễn Hầu gây ra, bổn cung không tin. Hầu phu nhân có ý đồ gì mà phải mưu hại hoàng tự chứ?”



Từ quý phi nước mắt lưng tròng, ngước lên nhìn Hoàng hậu, nghiến răng đáp: “Ngoài cô ta ra thì còn ai nữa? Chỉ cô ta mới có những y thuật cao siêu mà không ai biết, nếu cô ta muốn ám hại thần thiếp, thì thần không biết quỷ không hay. Còn về lý do, thiếp cũng không chỉ ra được, có lẽ cô ta vẫn còn hận muội muội Từ Uyển Thanh, hoặc có thể...” Ánh mắt nàng ta bỗng lóe sáng: “Hoặc có thể bị người ta sai bảo không chừng... Tóm lại, phải giao cho Đại Lý tự điều tra kĩ càng!”
Tưởng Nhược Nam lui ra rồi, cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu là Ninh Hinh tức giận nói: “Không ngờ Hầu phu nhân lại không biết phân biệt tốt xấu như thế. Nương nương đối với nàng ta tốt như vậy, chẳng qua chỉ bảo nàng ta làm chút việc nhỏ, nàng ta lại dám vờ hồ đồ với nương nương!”



Hoàng hậu đứng dậy, nhìn về phía Tưởng Nhược Nam vừa rời đi, khẽ đáp: “Không thể nói thế được, hôm nay nàng ta không vì bản thân mà hại Thục phi thì sau này cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà đến hại bổn cung. Nếu hôm nay nàng ta nhận lời với bổn cung, có lẽ bổn cung sẽ vui mừng một lúc, nhưng sau này tuyệt đối không bao giờ tin tưởng nàng ta nữa. Nàng ta từ chối, lại khiến bổn cung cho rằng nàng ta là người có thể tin được, nắm trong tay y thuật cao siêu, sau này sức khỏe của bổn cung và Hoàng tử có thể yên tâm giao vào tay nàng ta rồi.”



Hoàng hậu từ từ quay người, nhìn vào mình trong gương đồng: “Con người ta không thua vào tay kẻ khác, mà thua chính bản thân mình...” Hoàng hậu cười cười, lẩm bẩm: “Thật ngưỡng mộ, tới giờ mà nàng ta còn giữ được trái tim thuần khiết như thế.”



Tưởng Nhược Nam ra khỏi Khôn Ninh cung rồi mới có thể hít thở bình thường trở lại, gió lạnh thổi tới, nàng bất giác rùng mình, lúc này mới nhận ra, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.



Người trong hoàng cung quả nhiên là không đơn giản, hại chết một người cứ dễ dàng như bóp chết con kiến vậy. Nàng không thể đạt được đến cảnh giới như thế. Nền giáo dục mà nàng được hưởng không cho phép nàng khinh rẻ mạng người, huống hồ lại còn là một sinh mệnh nhỏ vô tội. Nàng có ghét Thục phi tới đâu cũng không thể xuống tay với đứa trẻ trong bụng nàng ta. Còn Thục phi có ghi hận với nàng trong lòng hay không, nàng tự có cách để đối phó.



Nàng đưa tay lên lau mồ hôi, đang chuẩn bị rời đi, phía sau bỗng vang lên giọng nói.



“Tưởng Nhược Lan, da mặt nàng cũng thật dày đấy!”



Giọng nói quen thuộc tới mức khiến Tưởng Nhược Nam giật nảy mình. Vô thức, nàng nấp vội sau phiến đá.



“Nàng định trốn gì chứ, thấy trẫm còn không mau quỳ, phải chăng muốn trẫm trị tội bất kính!”



Tưởng Nhược Nam lúc này mới bước từ sau phiến đá ra, nhìn người trước mặt mình. Long bào màu vàng, trên cổ còn đeo một dây châu màu huyết dụ, trang nghiêm cao ngạo, khí thế bất phàm, chẳng phải là Cảnh Tuyên Đế thì là ai!



Gặp lại hắn lần nữa, nàng không còn dũng khí của lần lớn tiếng chửi mắng kia nữa, nghĩ tới sự bất kính của mình trước đó, Tưởng Nhược Nam thậm chí còn hơi lo sợ. Nàng bước khỏi phiến đá, hành lễ với hắn, nhưng vì muốn giữ thể diện cho mình, nàng không quỳ xuống, chỉ khuỵu gối hành lễ mà thôi.



Cảnh Tuyên Đế nhìn bộ dạng ngang bướng của nàng, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên cười, sau đó quay đầu lại nháy mắt với Hoàng công công. Hoàng công công hiểu ý, lại giống như lần trước, đưa hai a hoàn của Tưởng Nhược Nam đi.



Tưởng Nhược Nam thấy vậy, lòng bỗng đánh một hồi chuông cảnh giác, giật lùi về phía sau hai bước, lên tiếng phủ đầu: “Hoàng thượng, nếu người còn có những hành vi không quy củ lễ nghi với thần phụ, thần phụ nhất định sẽ bẩm báo lại cho Thái hậu biết. Thần phụ sẽ làm lớn chuyện này, đến khi ấy, đừng trách thần phụ không nể mặt Hoàng thượng!”



Cảnh Tuyên Đế khẽ cười, đôi mắt đào hoa trở nên vô cùng mê hoặc đẹp đẽ dưới ánh mặt trời, hắn bước lên phía trước một bước: “Bẩm báo Thái hậu? Vậy có nói cho Thái hậu biết những lời đại nghịch bất đạo mà hôm đó nàng nói với trẫm không?” Nhìn bộ dạng á khẩu không thể đối đáp của Tưởng Nhược Nam, nụ cười trên môi Cảnh Tuyên Đế càng sâu hơn, “Còn nữa, nếu thật sự làm to chuyện này thì danh dự của nàng cũng bị hủy hoại. Đến khi ấy để bảo vệ thể diện của hoàng gia, chỉ còn cách ban chết cho nàng, sau đó mọi tội lỗi đều đổ hết lên người nàng, nàng thật sự muốn làm thế ư?”



“Hoàng thượng, con giun xéo mãi cũng phải quằn, cho dù là chết, thần phụ cũng phải khiến Hoàng thượng sứt đầu mẻ trán!” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, căm hận nói.



“Ha ha...” Cảnh Tuyên Đế phá lên cười lớn, vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái, “Trẫm thật sự muốn biết nàng làm thế nào để khiến trẫm sứt đầu mẻ trán!” Nói rồi lại bước lên phía trước một bước.



Tưởng Nhược Nam thấy hắn mỗi lúc mỗi áp lại gần, sắc mặt trắng bệch, liên tục giật lùi về phía sau, nhất thời không để ý, trẹo chân một cái, ngã sang bên. Cảnh Tuyên Đế vội vàng bước lên, giơ tay ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng mình.



Mùi Long Diên hương nhàn nhạt xộc vào mũi, Tưởng Nhược Nam bất giác nhớ lại sự sỉ nhục mà hắn đã từng làm với mình, còn cả nụ hôn thô lỗ kia nữa, sắc mặt càng trắng bệch hơn, hai mắt nhất loạt mở to, toàn thân run lẩy bẩy: “Buông ra, mau buông ra!” Giọng nàng cuống quýt và tràn ngập sự sợ hãi.



Đôi lông mày của Cảnh Tuyên Đế chau chặt, nhưng rồi ngay lập tức buông nàng. Tưởng Nhược Nam không ngờ hắn lại buông mình ra, nhất thời không giữ vững trọng tâm, loạng choạng mấy bước mới đứng được. Cảnh Tuyên Đế đứng bên cạnh giơ tay ra mấy lần định đỡ nàng, nhưng đều cố gắng kìm lại, cho đến khi nàng đứng vững, hắn mới thu tay về, lặng lẽ giật lùi lại phía sau hai bước.



“Nàng sợ trẫm thế sao?” Hắn nhìn khuôn mặt nàng.



Tưởng Nhược Nam sao dám chuyện phiếm với hắn, thấy hắn thả mình ra, nàng vội nói: “Nếu Hoàng thượng không còn chuyện gì khác, thần phụ xin cáo lui trước.” Nói rồi vội vội vàng vàng hành lễ với hắn, quay người đi luôn.



Vừa đi được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng hét giận dữ của Cảnh Tuyên Đế: “Đứng lại!”



Tưởng Nhược Nam thất kinh, bước chân chậm lại, nhưng ngay sau đó, nàng lại vội vã bước về phía trước như không thể khống chế được, hơn nữa còn càng bước càng nhanh, sải chân càng rộng hơn. Giờ nàng chẳng màng gì hết, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi tên yêu tinh bên cạnh.



Nhưng phía sau lại vang lên bước chân gấp gáp của Cảnh Tuyên Đế, lập tức, cổ tay nàng bị túm chặt.



“Trẫm bảo nàng đứng lại, nàng lại dám coi lời của trẫm như gió thoảng bên tai?” Cảnh Tuyên Đế nghiêm giọng nói.



Tưởng Nhược Nam hất ra mấy lần mà không được, nàng nhìn quanh, vội vàng nói: “Hoàng thượng, chỗ này cách Khôn Ninh cung rất gần, người không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”



Cảnh Tuyên Đế không kìm được phá lên cười: “Vừa rồi chẳng phải nàng muốn làm to chuyện hay sao, vậy tại sao còn sợ người khác nhìn thấy?” Thấy nàng cuống quýt như sắp khóc tới nơi, Cảnh Tuyên Đế mềm lòng, hạ giọng nói: “Nàng đừng đi vội, ta có chuyện muốn nói với nàng, nàng nhận lời đi rồi ta buông.”



Tưởng Nhược Nam sợ bị người khác nhìn thấy, đành phải nhận lời: “Vâng, được.”



Cảnh Tuyên Đế buông tay, nhìn nàng xoa xoa cổ tay giật lùi về phía sau mấy bước, giống như vừa thoát kiếp nạn, đôi lông mày rậm của hắn cau lại, nhưng không áp sát nàng nữa.



“Chẳng phải nàng nói có dũng khí đối mặt với tất cả, tự tin rằng có cách đối phó với mọi chuyện sao? Nhìn bộ dạng này của nàng...” Hắn khẽ hừ một tiếng, trong lòng rất không vui.



Tưởng Nhược Nam ngẩn người, những lời hắn vừa nhắc lại nghe quen quá, chẳng phải là những lời nàng vừa nói với Hoàng hậu ư?



“Sao Hoàng thượng biết? Lẽ nào người vẫn đứng ở ngoài từ nãy tới giờ? Sao không thấy ai thông truyền?” Tưởng Nhược Nam run rẩy, vậy những lời Hoàng hậu nói với nàng chẳng phải đã bị Hoàng thượng nghe thấy rồi ư? Hoàng hậu vẫn luôn đối tốt với nàng, nàng không muốn Hoàng hậu gặp xui xẻo.



Cảnh Tuyên Đế lại hừ một tiếng, không trả lời. Hắn biết Tưởng Nhược Nam đang ở chỗ Hoàng hậu nên cố ý đến đó. Khi nô tài muốn truyền báo, hắn nhất thời nổi hứng, không cho lên tiếng, muốn xem xem khi đột ngột nhìn thấy hắn, Tưởng Nhược Nam sẽ có phản ứng thế nào; không ngờ mới đi tới nội điện, liền nghe thấy Hoàng hậu và Tưởng Nhược Nam đang nói chuyện.