Thế Gia Danh Môn

Chương 93 :

Ngày đăng: 14:45 18/04/20


Nói thật, suy nghĩ của Hoàng hậu không khiến hắn bất ngờ, nữ nhân trong hậu cung làm gì có ai đơn giản chứ? Ngay đến Thái hậu cũng chẳng phải vẫn đang sống thế ư? Điều khiến hắn bất ngờ chính là câu trả lời của Tưởng Nhược Nam. Bình thường thấy nàng cố ý muốn tiếp cận Hoàng hậu, mà quan hệ với Thục phi lại thành ra thế này. Theo lý, đề nghị của Hoàng hậu rất có lợi dù là với chính Hoàng hậu hay với bản thân nàng, hắn tưởng nàng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ, nàng lại nói ra những lời như thế.



“... Thần phụ phải luôn giữ cho trái tim mình rõ ràng ngay thẳng mới có thể đối mặt với tất cả...”



Khi hắn nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên là cười, lại có người nói ra những lời nực cười như thế? Nhưng không biết tại sao, câu nói ấy tiến thẳng vào nơi sâu thẳng trái tim hắn, chần chừ ở mãi đó không chịu đi.



“Tưởng Nhược Lan, nàng không biết ngượng mà dám nói rằng mình đi ngay ngồi thẳng sao? Chưa gặp ai mặt dày như nàng!” Cảnh Tuyên Đế cười.



Tưởng Nhược Nam lúc này mới nhớ đến tính cách của Tưởng Nhược Lan, nhớ lại cảnh mình đứng trên mặt Hoàng hậu, mặt không đỏ tim không run mà nói những lời ấy, mặt nàng bỗng đỏ ửng lên.



Lần đầu tiên Cảnh Tuyên Đế thấy bộ dạng ngượng ngùng đỏ mặt của nàng, thấy rất kỳ lạ, hắn ghé người tới, cúi đầu nhìn vào mặt nàng: “Tưởng Nhược Lan, nàng còn biết xấu hổ nữa ư?” Nói xong phá lên cười thành tiếng.



Tưởng Nhược Nam nghe hắn cười lại càng thêm ngượng ngùng, chỉ hận không thể cho hắn một cái bạt tai.



“Nàng cũng không cần phải xấu hổ, trước kia mặc dù nàng ngông nghênh ngang bướng, nhưng cũng chưa thật sự làm tổn thương ai.” Cảnh Tuyên Đế thu lại nụ cười, khẽ nói.



Tưởng Nhược Nam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt hắn còn sót lại chút hồng hào sau khi cười, nhìn hắn như thế này không còn đáng sợ như thường ngày.



Những lời này nghe như hắn đang an ủi nàng? Nàng thầm nghĩ. Nhắc đến những người bị Tưởng Nhược Lan hại thì rất nhiều, Lưu Tử Đồng, Cận Thiệu Khang, thậm chí là Vu Thu Nguyệt, nhưng có lẽ “mức độ” đó đối với Hoàng đế mà nói không tính là làm tổn thương.



Cảm thấy Cảnh Tuyên Đế càng lúc càng tiến gần mình, Tưởng Nhược Nam giật lùi về phía sau một bước.



Cảnh Tuyên Đế có chút buồn phiền, không khách khí gì nói: “Sau này nàng không cần hễ nhìn thấy ta là như nhìn thấy ma thế, ta sẽ không truy cứu việc nàng lừa dối mình nữa!”



Tưởng Nhược Nam đang vô cùng căng thẳng, nghe thấy câu này của hắn suýt nữa thì phì cười thành tiếng, hắn có lẽ là vị Hoàng đế duy nhất tự ví mình là ma. “Hoàng thượng, người nói thật không?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn hỏi.



“Vua không nói chơi!” Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng.



Lúc này Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười tươi tắn, rồi lập tức lại nhớ đến một chuyện khác, thăm dò hỏi: “Vậy những lời thần phụ nói với Hoàng thượng lần trước?”



Cảnh Tuyên Đế cũng cười: “Sao, thì ra nàng cũng biết sợ? Ta còn tưởng nàng trời không sợ đất không sợ kia!”



Tưởng Nhược Nam cúi đầu, bĩu bĩu môi.



Cảnh Tuyên Đế ngẩng cao đầu, “Tội này tạm thời treo lại đấy đã, mạng của nàng ta cũng để lại đó, nếu sau này nàng mà dám ăn nói hàm hồ, ta sẽ cùng xử một thể!”
Vị trí Hoàng hậu này mặc dù oai phong vô hạn, nhưng cũng phải trả giá rất nhiều.



Bên này, Tưởng Nhược Nam sống rất thanh thản nhà nhã, bên kia, cuộc sống của Vu Thu Nguyệt khổ sở vô cùng.



Từ sau hôm Cận Thiệu Khang tức giận bỏ đi, suốt một thời gian hắn cũng không đến Cẩm Tú viện nữa. Trước kia, mặc dù Cận Thiệu Khang luôn nghỉ lại Thu Đường viện, nhưng cách hai ngày một lần lại tới Cẩm Tú viện thăm cô ta, hoặc cùng ăn bữa cơm, nhưng bây giờ, đến bóng hắn cũng chẳng thấy đâu.



Vu Thu Nguyệt không phải không nghĩ tới việc hàn gắn lại quan hệ giữa hai người. Cô ta tới Sở Thiên các cầu kiến, Cận Thiệu Khang không né tránh, có điều thái độ vô cùng lạnh nhạt, đợi Vu Thu Nguyệt khóc lóc nói những lời hối hận sâu sắc xong, Cận Thiệu Khang mới lạnh lùng đáp một câu: “Biết rồi, nàng về đi. Đang mang thai, phải chút ý chăm sóc bản thân.”



Sự lạnh nhạt của Cận Thiệu Khang khiến cô ta càng thêm lo lắng, bất luận thế nào, cô ta cũng không thể để mất sự sủng ái của Hầu gia. Thế là cô ta tới xin Thái phu nhân giúp đỡ.



Vốn Thái phu nhân cũng rất giận cô ta, nhưng thấy cô ta đang mang thai, lại cả ngày khóc lóc sụt sùi, mặt ủ mày chau, bà lo lắng tâm trạng của cô ta sẽ không có lợi cho đứa trẻ trong bụng. Thế là một hôm, Thái phu nhân tìm cơ hội, khuyên con trai tới thăm Vu Thu Nguyệt.



“Ta biết lần này Thu Nguyệt làm việc có phần hoang đường, nhưng tấm lòng của nó ta có thể hiểu được, nếu không phải thời gian gần đây con thường xuyên nghỉ lại Thu Đường viện thì sao nó lại làm như thế? Nói cho cùng cũng là do sự chuyên sủng của con mà ra!”



Nói tới đây, sắc mặt Thái phu nhân rất xấu, “Nếu sự chuyên sủng của con có thể có kết quả, sủng ra một đích trưởng tử, ta cũng đành cho qua, nhưng...”



Bà tức tối hừ một tiếng, hỏi hắn: “Giờ hai con vẫn chưa động phòng phải không?”



Cận Thiệu Khang không muốn dối gạt mẫu thân thêm nữa, cúi đầu, im lặng.



Thái phu nhân tức giận mà không có chỗ xả, “Con nhìn xem, con nhìn xem, chuyện này là thế nào? Thôi, đợi hai tháng sau, đầy nửa năm sau khi đón chính thất về, ta sẽ nạp phòng cho Hoa Thanh, Nhược Lâm. Ta không tin Hầu phủ không có cô ta thì sẽ tuyệt hậu!”



Cận Thiệu Khang thất kinh, vội vàng phản đối: “Mẫu thân, chuyện này không thể được.”



Thái phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, cao giọng: “Có gì mà không được? Chỉ cần đầy nửa năm chính thất chưa có thai, đừng nói ta chỉ nạp thêm hai a hoàn thông phòng, mà ngay cả nạp thiếp thất cho con cũng chẳng ai dám nói Cận gia ta không đúng!”



Cận Thiệu Khang đứng dậy, trầm giọng đáp: “Mẫu thân, chuyện này người không cần phải bận tâm, cho dù người có phân phòng cho hai người đó con cũng không tới đâu!”



Thái phu nhân tức tới mức ném ly trà trong tay xuống đất: “Thiệu Khang, con bị ma ám rồi à? Con đang nói gì có biết không? Vì một đứa con gái không phân biệt phải trái tốt xấu, con lại dám bỏ mặc việc kế thừa hương hỏa của Cận gia không quan tâm? Khốn kiếp!”



Thái phu nhân chỉ vào con trai, tức tới mức đấm ngực liên tục.



Cận Thiệu Khang thấy mẫu thân tức tới mức này, trong lòng hổ then, vội vàng quỳ xuống. Liễu Nguyệt bên cạnh nhanh nhẹn giúp Thái phu nhân vuốt lưng, lúc ấy mới khiến bà bình tĩnh trở lại.