Thế Giới Chi Giá

Chương 15 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


An Đạt có chút bối rối che mặt.



Tạ Khánh ngơ ngác nhìn cậu, đột nhiên toát ra một câu: “An Đạt, hóa ra em cũng là người ư.”



Bởi vì là người thường, cho nên sẽ vì ngượng ngùng mà đỏ mặt, còn trước kia Tạ Khánh cho rằng An Đạt là người ngoài hành tinh mạ vàng không thể phá được.



An Đạt khóe miệng run rẩy một chút.



Người này quả thật là cao thủ phá hỏng không khí.



“Quên đi, em có lẽ không nên lên lầu.” Nếu thời khắc mấu chốt hắn đột nhiên bật ra cái gì mà chuyện cười nhạt linh tinh…



Thật là đáng sợ, nghĩ thôi đã cảm thấy thật đáng sợ rồi.



Kết quả là Tạ Khánh một phen giữ chặt lấy cậu, hung tợn nói: “Bây giờ không muốn đã không còn kịp rồi.” Sau đó hắn cười ôm lấy vai An Đạt, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói, “Em cứ theo anh đi”



An Đạt bị hắn ôm lấy, không giãy dụa, chỉ quay đầu đi, thấp giọng nói: “Anh đừng nói điều gì kỳ quái đấy.”



“Anh là người đứng đắn thế này, nào đã từng nói điều gì kỳ quái đâu.”



“…”



Vào phòng, mới phát hiện ra một vấn đề.



Hai người đều đứng không nhúc nhích.



Hiện tại phải làm gì?



Ôm, hôn môi, sau đó cởi quần áo lên giường?



Tiếp tục sau đó thì sao?



Ai trên ai dưới?
“Nếu như là em nhất định có thể…”



□ Lúc đó, An Đạt đã rơi vào trong bóng tối, dường như đã bỏ qua câu nói quan trọng gì, thế nhưng thật sự không có sức lực…



An Đạt mơ một giấc mộng, mơ thấy mình lúc nhỏ.



Lúc nhỏ bị ngã một cái, vốn cho rằng không có gì, kết quả là chân đau đến đứng lên cũng không nổi.



Cậu cũng chỉ có thể ngồi đấy, không biết làm thế nào.



Sau đó có người đi qua, đem cậu cõng trên lưng, đưa về nhà.



Chuyện rất nhỏ, nhưng An Đạt lại mơ thấy. Mặt của người kia đã không còn nhớ rõ, thế nhưng khi đó bộ dáng của mình còn rất thấp bé, bị một người cao lớn đột nhiên cõng trên lưng, có một loại cảm giác mới lạ khiến cho cậu quên đi cái chân đang đau đớn.



Từ đó về sau, cậu cũng muốn để cho người khác cũng biết một chút về loại cảm giác này.



Cái loại cảm giác tuyệt vời như thế giới đột nhiên trở nên rộng lớn này.



An Đạt mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước mắt vẫn là một màn đen, một lát sau mới thích ứng được với ánh trăng thản nhiên từ ngoài cửa sổ rọi vào. Trên người một trận đau nhức, nhưng lại thật khô ráo.



Thân thể bị người ôm vào trong ngực, lưng dựa vào trong ngực của người nào đó, cánh tay của người đó còn vòng qua nách đưa đến phía trước người cậu, tay nắm lấy tay cậu, cùng cậu mười ngón đan xen.



Cảm giác thật ấm áp.



Một lát sau, An Đạt cảm giác Tạ Khánh đầu nhích lại gần, mặt dán trên lưng của cậu.



Dần dần, cậu cảm thấy phần lưng của mình trở nên ướt át.



An Đạt không hề động, cậu vốn muốn tiếp tục giả vờ ngủ, thế nhưng vẫn lựa chọn quay lại cầm lấy tay Tạ Khánh.



Thật chặt, dùng hết khí lực toàn thân.