Thế Giới Chi Giá

Chương 16 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, Tạ Khánh khi tỉnh lại, phát hiện ra người trong lòng mình không thấy đâu, hắn gãi gãi đầu, xuống giường mặc quần áo, mới biết An Đạt đã ngồi ở bên bàn phòng ăn chờ hắn.



Tạ Khánh có chút ảo não, há há mồm: “An Đạt…”



An Đạt ngắt lời hắn, nói: “Ngồi xuống ăn chút đồ đi.”



Tạ Khánh ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu nhìn trứng chiên và bánh mì trên đĩa, sau đó lại nhìn trước mặt An Đạt, chỉ có một ly nước.



Hắn mê muội nhìn An Đạt, An Đạt nói: “Không muốn ăn.”



Tạ Khánh không biết nói gì cho phải, vốn muốn nói những lời như “Anh cũng không ăn” vân vân…, nhưng mà như vậy thì quá lãng phí.



Vì thế hắn đành phải nhanh chóng ăn hết bữa sáng, sau đó nói: “Em đi nghỉ thêm một chút nữa đi.”



An Đạt lắc đầu: “Còn phải đi làm.”



Tạ Khánh nói: “Vậy anh đưa em đi.”



An Đạt tiếp tục lắc đầu: “Em muốn về nhà thay quần áo trước.”



Tạ Khánh lúc này mới nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Đêm qua em không về nhà, cha mẹ bên đó…”



An Đạt nói: “Không sao, em mất tích hai mươi bốn giờ bọn họ mới có thể lo lắng cho em.”



“…” Tạ Khánh không biết đây có phải là một loại tin tưởng hay không.



An Đạt nhìn Tạ Khánh ăn, đứng lên, nói: “Em đi đây.”



Tạ Khánh có phần không biết phải làm sao, muốn giữ lại, thế nhưng An Đạt còn phải đi làm, cũng đành chịu, nói: “Thật sự không cần anh đưa đi sao?”



An Đạt lắc đầu nói: “Không cần.”



Tạ Khánh đưa An Đạt tới cửa, nhìn dáng cậu xoay người muốn rời khỏi, đột nhiên giữ chặt cậu, nói: “An Đạt, anh…”



Nhưng mà hắn “Anh” nửa ngày vẫn không ra lời phần sau của “anh”.



An Đạt nhìn hắn, tay giơ lên, sờ sờ mắt hắn, nói: “Em vẫn thích bộ dạng cợt nhả của anh.”



Tạ Khánh không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nở nụ cười, nói: “Vậy sao, nếu như vậy, anh kể chuyện cười cho em nhé.”



An Đạt nhíu mày, hỏi: “Anh nghiêm túc đó hả?”



“…” Tạ Khánh ngượng ngùng nói, “Không, đi đường cẩn thận…”



An Đạt hướng hắn ngoắc ngoắc tay, Tạ Khánh cười rồi sán lại, cắn một chút lên bờ môi cậu.


An Đạt lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là có chút sốt nhẹ.”



Tạ Khánh như thế nào lại không biết nguyên nhân, hắn xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó hỏi: “… Còn đau không?”



An Đạt nhìn hắn, nói: “Anh cảm thấy là em sẽ trả lời vấn đề này sao?”



Tạ Khánh rơi lệ: “Anh sai rồi…”



“A, đúng rồi, cha mẹ em đâu?” Tạ Khánh hỏi.



An Đạt nói: “Cha em đi chơi cờ với bạn rồi, mẹ nhất định muốn đi ra ngoài mua thuốc cho em.” Quả nhiên là phụ nữ dường như yêu thương lo lắng hơn.



Tạ Khánh đột nhiên chân chó cọ qua, ôm lấy eo An Đạt nói: “Anh giúp em xoa bóp nhé.”



An Đạt nhìn hắn một cái, cuối cùng ngã vào trong lòng ngực hắn.



Tạ Khánh ôm An Đạt, hoa mĩ gọi là “xoa bóp”, sờ sờ nắn nắn tay liền vói vào trong quần áo.



“Em cảnh cáo anh không được đốt lửa.”



Tạ Khánh lúc này mới rút tay ra.



Một lát sau, Tạ Khánh nhìn An Đạt ở trong lòng ngực hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi, nói: “Em nên về phòng đi.”



An Đạt miễn cưỡng mở mắt ra, không có ý kiến gì, được Tạ Khánh đỡ vào phòng ngủ, thế nhưng Tạ Khánh ở cửa phòng ngủ ngừng lại động tác.



An Đạt mê muội quay đầu, thấy Tạ Khánh ngơ ngác nhìn về phía trước, sắc mặt trắng bệch.



An Đạt theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thấy bức ảnh chụp trên tường phòng ngủ của mình.



Cánh đồng tuyết kéo dài ngàn dặm, toàn cảnh là màu trắng khí lạnh tỏa ra, thế nhưng vệt xanh phía chân trời kia lại khiến cho người ta muốn vui sướng hò hét.



Lúc trước khi An Đạt mang tấm ảnh chụp này về, người nhà đều tưởng là bức tranh, bọn họ đều rất thích, cha muốn treo nó ở phòng khách, thế nhưng An Đạt khăng khăng treo ở phòng ngủ của cậu là được rồi.



An Đạt nhìn khuôn mặt cùng đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tạ Khánh, nhẹ nói: “Em muốn nghỉ ngơi, anh về đi.”



Tạ Khánh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hệt như chiếm được đặc xá, phát âm không rõ nói: “Anh đi đây…” Sau đó hốt hoảng rời đi.



An Đạt bình tĩnh nhìn hắn loạng choạng lảo đảo ngã mà đi ra cửa, quay đầu nhìn bức ảnh kia trong phòng ngủ của mình.



Cậu đi qua, cầm lấy khung xuống, từ phía sau mở ra.



Góc dưới ảnh chụp, nơi bị khung bên ngoài che kín có chữ ký của nhiếp ảnh gia:



“Tạ Nhất Miên, chụp vào tháng x năm xxxx.”