Thế Giới Chi Giá

Chương 19 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Còn có chuyện, không thể không nói.



Trong phòng ngủ của Tạ Khánh có một số đồ vật quái đản lạ lùng. An Đạt biết, muốn làm nhiếp ảnh gia về địa lý con người, hiển nhiên là đi qua rất nhiều nơi, mang về ít đồ lưu niệm bày trong phòng ngủ cũng không phải là chuyện không được.



Nhưng mà có một vật, An Đạt thật sự không thể chịu đựng được.



Chính là cái tượng gỗ điêu khắc □ cỡ lớn.



Cái thứ kia trông giống một người lùn ngoài hành tinh, mỗi ngày hầu như đều giương lên thân mình cao gấp đôi lão Nhị* đối diện giường trong phòng ngủ.



Cái đó thật đáng sợ.



Lúc bọn họ ở trên giường ngủ □ , đều có một bức tượng đại pháo nhắm vào bọn họ, An Đạt có loại cảm giác bực mình vì bị nhìn ngó.



Vì thế, cậu đem cái tượng điêu khắc gỗ kia xoay sang hương khác, để cho nó đứng quay lưng về phía giường.



Thế nhưng khi buổi tối sau khi cậu đánh răng chuẩn bị ngủ, cậu phát hiện cái đồ vật kia lại bị chuyển trở lại.



Cậu trầm mặc một lát, lấy tay lại xoay nó đi.



Lúc nửa đêm, An Đạt cảm thấy có chút khát nước, dậy uống nước, mới vừa xuống giường, liền nhìn thấy lờ mờ dưới ánh trăng, có một thứ vĩ đại gì đó thẳng tắp nhắm vào mình…



An Đạt đột nhiên có loại xúc động muốn đi vào phòng bếp lấy dao phay.



Tượng điêu khắc gỗ đương nhiên sẽ không tự mình chuyển động, trong phòng này ngoài An Đạt ra, cũng chỉ có một người.



An Đạt quát gọi Tạ Khánh đang chìm trong mộng đẹp dậy, chỉ vào cái tượng điêu khắc gỗ kia hỏi: “Anh nhất định phải bày cái thứ này như vậy sao?”



Tạ Khánh trong mắt đầy mông lung, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, thấy An Đạt chỉ cái gì đó hơn nửa ngày, mới kịp phản ứng: “Vì sao không thể?”



“Anh không thấy là rất kỳ quái sao?”



“Sao lại kỳ quái?”
Tạ Khánh cười híp mắt theo sát sau mông An Đạt, bị An Đạt đuổi trở về: “Đừng có cản trở.”



Tạ Khánh hoan hô một tiếng, hoa lệ xoay một vòng, miệng ngâm nga lên: “Nếu ta có khinh công, võ nghệ cao cường ~ ”



An Đạt vừa cắt thịt vừa lắc đầu, này cá tính rốt cuộc là như thế nào ra tới.



An Đạt làm thức ăn xong, hai người cùng nhau ăn cơm, cậu liền lui vào trong phòng làm việc. Gần đây An Đạt lại có chút bận bởi vì công ty sắp tổ chức hội nghị phát triển sản phẩm. Là kỹ sư kỹ thuật có tiền đồ nhất trong công ty, việc phát triển năm nay sẽ có một bài diễn thuyết là do cậu phụ trách.



Tạ Khánh trái lại rất thức thời, một mình ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng khách, xem tv hoặc là chơi game, nhưng đều cố gắng không phát ra tiếng động.



Đáng tiếc Tạ Khánh vẫn là Tạ Khánh, dã tính trong thân thể vẫn luôn vẫy gọi hắn, thật sự nhịn không được, hắn vẫn sẽ chui vào phòng làm việc quấy rối An Đạt.



“Tiểu Đạt Đạt, đã lâu không kể chuyện cười cho em nghe, anh kể cho em một chuyện nhé.”



“… Nếu em nhớ không lầm, thì ‘đã lâu’ trong miệng anh đại khái chỉ là mười phút trước.”



Dù thế nào, An Đạt vẫn đang chuẩn bị kỹ càng công việc trước khi buổi giới thiệu sản phẩm bắt đầu. Trong buổi giới thiệu sản phẩm hôm ấy, An Đạt mặc âu phục màu đen do công ty đặt may, thiết kế của âu phục là chiết eo, Tạ Khánh từ lúc tỉnh dậy liền nhìn chằm chằm cái eo của An Đạt.



“Sao lại giống như chào hàng bảo hiểm thế.” Tạ Khánh chua chua nói.



An Đạt mặc kệ hắn, xử lý tóc, chỉnh lại cà vạt của mình.



“Cũng không phải đi xem mắt…” Tạ Khánh ở phía sau lẩm bẩm.



An Đạt hít thở sâu, không muốn khiến cho buổi sáng tốt đẹp bị phá hủy.



“Em đi đây.” Cậu xoay người, nói với Tạ Khánh đang vẻ mặt khó chịu.



Tạ Khánh lúc này mới nhào tới, ôm lấy eo An Đạt, vừa cọ vừa không cho cậu đi: “Tiểu Đạt Đạt em ăn mặc quyến rũ như vậy đi ra ngoài, anh không muốn đâu, anh không muốn đâu, anh không muốn ~ ”



Người này đang hồ ngôn loạn ngữ(nói nhảm, nói linh tinh) cái gì chứ, An Đạt tái mặt, gỡ ngón tay của hắn đang bám víu ở giữa eo ra, chiến đấu anh dũng một hồi lâu, rốt cục chịu không nổi rống: “Bỏ tay ra! Em bị muộn rồi!”