Thế Giới Chi Giá

Chương 20 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


An Đạt vẫn cứ đi làm, một mình Tạ Khánh ngồi trong nhà, lại càng chẳng muốn đi trông cửa hàng, hắn gãi gãi đầu, quyết định vẫn quay về phòng ngủ là được rồi, nằm một hồi ngủ không được, hắn quyết định đi quấy rối người khác.



Đầu tiên là quấy nhiễu Dương Giản, kết quả nghe điện thoại là một cô gái: “Chào ngài, Dương chủ quản hiện giờ đang họp, tạm thời không thể nhận điện thoại riêng, vô cùng xin lỗi.”



Tạ Khánh trợn mắt nhìn điện thoại, ngay cả di động cũng có người chuyên nhận thay nữa, Dương Giản này đúng là tư bản!



Không có cách nào, chỉ có tìm Vương Cẩm Trình.



“A lô. . .” Giọng của Vương Cẩm Trình rất kinh khủng, “Cậu không phải vừa sáng ra đã gọi điện thoại đến đặc biệt kể chuyện cười cho tớ nghe đấy chứ?”



Tạ Khánh trầm mặc, sau đó nói: “Bộ dáng của cậu dường như rất chờ mong thì phải.”



“Không, tớ hoàn toàn không mong đợi đâu.”



“. . . Cậu đang làm gì thế? Tớ có chút buồn chán.”



Vương Cẩm Trình trợn mắt: “Cậu cho là tất cả mọi người đều rảnh rỗi như cậu sao, hôm nay không phải công ty An Đạt mở hội nghị giới thiệu sản phẩm sao, tớ được mời tham dự.” Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, nói, “Cậu có muốn đến không? Hội trường tổ chức ở khách sạn bốn sao, thức ăn nơi đó rất nổi tiếng đấy.”



Tạ Khánh mắt sáng lên: “Tớ có thể đến đó không?”



Tạ Khánh trước kia chính là chuyên đi ăn chực, Dương Giản cùng Vương Cẩm Trình có tiệc gì cũng sẽ mang hắn theo, ném hắn một mình ở một bên ăn.



Tạ Khánh đã có đồ ăn, nói cũng không nói, chỉ ăn thức ăn, giả làm người câm sẽ không gây phiền phức cho hai người.



Vương Cẩm Trình với Dương Giản biết hắn có một mình rất không thú vị, bình thường mở cửa hàng bán hoa cũng chẳng có người trò chuyện cố định, có cơ hội liền tha hắn ra ngoài, náo nhiệt một chút cũng tốt.



Cứ như vậy cho đến sau khi An Đạt xuất hiện thì mới thôi.



Lúc Tạ Khánh đến nơi, Vương Cẩm Trình chờ hắn ở cửa. Vương Cẩm Trình thấy hắn, nói: “Cậu còn ăn cái gì nữa, cậu xem An Đạt nuôi cậu, đến thành heo rồi.”



Tạ Khánh đúng lý hợp tình nói: “An Đạt chính là thích mẫu người đầy đặn.”



Vương Cẩm Trình dở khóc dở cười: “Tớ đây cũng muốn hỏi cậu ấy xem.”



Vương Cẩm Trình dẫn Tạ Khánh đi vào, lúc đăng ký, cô nhân viên đón tiếp khách lễ phép hỏi Tạ Khánh: “Xin hỏi vị này chính là thầy giáo nào?” Nói xong muốn tìm trên danh sách.



Vương Cẩm Trình khụ một tiếng, nói: “Đây là học trò của tôi, tôi dẫn cậu ấy tới nghe một chút được chứ.”



Cô gái đón tiếp khách sững sờ phát cho Tạ Khánh một phần tư liệu, nói: “Hoan nghênh.”



Tạ Khánh nhìn chằm chằm cái gáy của Vương Cẩm Trình, đi theo hắn vào hội trường.



Ngay từ đầu là một ông già trông giống KFC nói bằng tiếng Anh, Tạ Khánh tự cảm thấy trình độ tiếng Anh của mình không tệ, thế nhưng căn bản là không biết ông ta đang nói cái gì.



Thỉnh thoảng nghe được mấy từ, giống như “Phun sương” “Dòng khí” các loại…, hoàn toàn không hiểu có ý gì. Quả nhiên cách hành như cách sơn*.



Tạ Khánh buồn ngủ, rốt cục đến lượt An Đạt, hắn mới sôi nổi phấn khởi.



Vương Cẩm Trình nhìn An Đạt, cúi đầu huýt sáo, nói: “Ngày hôm nay An Đạt thật sự là tú sắc khả xan** mà.”
Tạ Khánh: Tiếp tục, một con gà trống thêm một con gà trống được năm chữ.



Vương Cẩm Trình: Vẫn là hai con gà ~



Tạ Khánh: Tốt lắm, một con gà mái thêm một con gà trống được bảy chữ.



Vương Cẩm Trình: . . . Không biết.



Tạ Khánh: Đồ đần, vẫn là hai con gà.



Sau đó Vương Cẩm Trình liền giống như hình vẽ đường vạch trong cột tiêu đề trên báo, vẻ mặt hắc tuyến.



Tạ Khánh: Tiểu Ninh Ninh Tiểu Ninh Ninh, anh kể chuyện cười cho cậu nhé.



Vương Thủ Ninh: Được đó được đó.



Tạ Khánh: con người tại sao phải đi lên trên giường mới có thể ngủ được chứ?



Vương Thủ Ninh: anh chờ một chút nhé, tôi đi toa lét.



Vương Thủ Ninh đi đến phía sau bức tường, dùng di động lên mạng, tra đáp án, sau đó quay lại, nói: bởi vì giường sẽ không tự mình đi tới được.



Tạ Khánh: Tiểu Ninh Ninh thật thông minh ~



Vương Thủ Ninh ngượng ngùng tìm ra đầu mối: hì hì.



Tạ Khánh: A. . . Quan tiên sinh, tôi kể chuyện cười cho anh nhé.



Quan An Viễn: Được, mời.



Tạ Khánh: một cái bánh bao khó chịu, liền nhổ ra, nhổ rồi nhổ, cuối cùng nhổ ra thành bánh hấp.



Quan An Viễn: từ trên thực tế mà nói, điều đó là không thể thành lập, tuy rằng bánh bao có thể nhổ ra hết nhân bánh của mình, thế nhưng trong bụng của nó vẫn rỗng không, mà bánh hấp là đặc ruột, cho nên tôi cảm thấy bánh bao nhổ ra đến cuối cùng sẽ biến thành một cái bánh cao lương hấp***. Đương nhiên, chúng ta có thể tìm một cái bánh bao đến thí nghiệm một chút.



Tạ Khánh: . . . Là người sống cuộc sống ở đỉnh cao xã hội, làm sao anh biết cái thứ bánh cao lương hấp này. . .



Tạ Khánh: Nghiêm Tích Nghiêm Tích, tôi kể chuyện cười cho cậu nhé.



Đã nhanh chóng bị tác giả quên lãng, Nghiêm Tích đồng hài nói: cười cái con mẹ cậu ấy. Nghĩ được bao xa cậu liền cút xa bấy nhiêu cho tôi.



Tạ Khánh: Tiểu Đạt Đạt, bọn họ bắt nạt anh.



An Đạt: ngoan.



Tạ Khánh: anh kể chuyện cười cho em nhé.



An Đạt thở dài: về rồi nói tiếp, trước cùng em về nhà đi.