Thế Giới Chi Giá

Chương 25 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Tốc độ truyền bá tin tức luôn luôn kinh người, khi Vương Cẩm Trình biết tin hai người chia tay, lập tức muốn xách dao tới chém Tạ Khánh.



An Đạt rất kỳ quái: “Vì sao mọi người đều cho là trách nhiệm của Tạ Khánh?”



Vương Cẩm Trình sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải sao?”



An Đạt cảm thấy thực không có lời để nói: “Chúng tôi là chia tay trong hòa bình, không có ai đúng ai sai.” Ít nhất cậu kiên trì với cách nói này, sẽ khiến cậu có thể diện một chút.



“Chuyện của người khác cậu vẫn là bớt can thiệp vào đi.” Dương Giản nhàn nhã nói, Vương Cẩm Trình không tình nguyện “Hừ” một tiếng, hít một hơi thuốc lá.



Dương Giản nhíu mày: “Muốn hút thì ra ngoài mà hút.”



Vương Cẩm Trình lại không can tâm mà dập thuốc.



Dương Giản nghiêng người sang hỏi An Đạt: “Nhưng mà cậu không sao chứ?”



An Đạt hỏi lại: “Anh thấy thế nào?”



Dương Giản cười híp mắt.



An Đạt nói: “Tôi không sao, ngược lại Tạ Khánh càng ngày càng kỳ quái, chuyện cười cũng không kể.”



Vương Cẩm Trình nói: “Tạ Khánh không kể chuyện cười không phải Tạ Khánh bình thường.”



Dương Giản gật đầu: “Đúng vậy, bình thường phiền muốn chết, khi không có thì cả người ngứa ngáy.”



“Ai.” Ba người đồng thời thở dài.



Vương Cẩm Trình vỗ bàn một cái: “Chúng ta đừng để ý tới cậu ta, ba người chúng ta đi vui vẻ.”



Dương Giản nhanh chóng liếc hắn một cái, nói: “Tôi không chơi 3p.”



Vương Cẩm Trình mồ hôi lạnh ứa ra: “Không thể tưởng được cậu cũng rất có nguyên tắc.”



Dương Giản cười nói: “Một mình cậu qua bên kia chơi đi, bên kia có người liếc mắt sang bên này nửa ngày rồi.”



Vương Cẩm Trình liếc mắt xem thường: “Nhìn cũng là nhìn cậu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.”



“Hôm nay tôi không vui, cậu đi đuổi giúp tôi đi.”



“Vì sao tôi phải đi.” Vương Cẩm Trình nén giận lẩm bẩm, nhưng vẫn đi về phía người đàn ông kia.



“Cuối cùng cũng đuổi được cậu ta đi rồi.” Dương Giản chống cằm nhìn An Đạt, “An Đạt đáng thương, nhảy vào hố lửa rất khó chịu hả?”



An Đạt cúi mặt xuống, nói: “Tuy rằng trước đó đã biết là hố lửa, cho rằng dù thất bại cũng không đáng sợ như vậy, nhưng khi anh ấy nói ‘Chia tay’ vẫn thật tức giận.”



Trái tim con người cũng không phải làm bằng sắt, làm sao có thể không đau.




Cậu chầm chậm đi vào trong nhà.



Đã lâu không nhìn thấy Tạ Khánh, cũng không biết hắn thế nào rồi.



An Đạt vén tóc trên trán lên, sau đó mới phát hiện vẫn chưa rửa tay.



Mặt cậu trắng bệch, cúi đầu chạy nhanh đi.



Di động không đúng lúc vang lên, hắn chỉ có thể chịu đựng lấy tay bẩn rút di động.



Là Vương Cẩm Trình.



“A lô?”



“A lô, An Đạt à, tối nay chúng ta đi đánh bowling đi.”



“… Mệt quá rồi, không muốn đi.”



“Sinh mệnh là do vận động mà, đi thôi đi thôi.”



An Đạt vừa mới định cự tuyệt, chợt nghe thấy một âm thanh trầm đục, cùng lúc đó chính là đau đớn.



Di động rơi trên mặt đất, bên trong truyền đến giọng nói của Vương Cẩm Trình: “An Đạt! An Đạt! Làm sao vậy!”



——— ————



Tạ Khánh tâm phiền ý loạn về đến nhà, hôm nay vẫn là kẻ vô tích sự.



Vốn dĩ đã không quyết tâm được rồi, khi nhìn thấy An Đạt lại càng lùi bước.



Hắn túm túm tóc, ngã xuống giường.



Mới vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại.



Hắn vừa thấy là Vương Cẩm Trình, sửng sốt một chút. Hắn đã rất lâu không liên hệ với Vương Cẩm Trình rồi, đại khái là trong lòng mình thấy hổ thẹn, cũng không dám đi tìm. Vương Cẩm Trình lại có thể chủ động liên lạc với hắn, khiến cho Tạ Khánh có chút kinh ngạc.



“A lô?”



“A lô! An Đạt! Cậu có biết An Đạt ở đâu không?”



Tạ Khánh lại kinh ngạc, lập tức khẩn trương lên: “An Đạt làm sao?”



Vương Cẩm Trình đại khái nghe ra hắn cũng không biết tình hình của An Đạt, mắng một tiếng, u ám nói: “An Đạt có thể đã xảy ra chuyện.”



Trong nháy mắt đó, Tạ Khánh cảm thấy được thế giới của mình lại đổ sụp xuống.