Thế Giới Chi Giá

Chương 26 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Khi Tạ Khánh tìm được An Đạt, tim cũng muốn ngừng đập.



Kỳ thật An Đạt ở ngay cách chỗ hắn vừa gặp cậu không xa.



Tạ Khánh sững sờ gọi điện thoại cho Vương Cẩm Trình. Khi Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản tới liền thấy một tình huống kỳ dị.



An Đạt yên lặng đứng ở một bên, trừ bỏ quần áo có chút hỗn độn ra, những cái khác xem như không tệ.



Đứng mặt đối mặt với cậu là một người phụ nữ.



Vương Cẩm Trình nhìn thấy vị nữ sĩ kia, sửng sốt, kêu một tiếng: “Nghiêm Tích?”



Người được gọi là Nghiêm Tích quay đầu lại, thấy Vương Cẩm Trình cũng sửng sốt, bất ngờ xổ ra một câu tiếng Anh: “whyareyouhere?”



Vương Cẩm Trình lau lau mồ hôi, nói: “Cái này phải là tôi hỏi cậu chứ.”



Nghiêm Tích nhìn An Đạt, nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy có người đánh cậu ta, liền ra tay help một chút.”



“Đa tạ nữ hiệp.” An Đạt cuối cùng mở miệng.



“Nữ hiệp?” Vương Cẩm Trình hoàn toàn không hiểu rõ tính hình cho lắm.



“Vị tiểu thư nói chuyện Trung Anh lẫn lộn này, công phu rất không tồi, ba phát hai phát liền đánh cho người ta bỏ chạy.” An Đạt nghiêm túc nói, “Rất lợi hại, lợi hại giống như trong phim truyền hình vậy. Sau khi tôi bị bao vây hoàn toàn không thể đánh trả, cô ấy một thoáng liền giải quyết xong.”



“…” Mọi người đều thật trầm mặc.



Được rồi, được mỹ nữ cứu thật ra cũng không tính là quá kém.



“Phù phù” một tiếng, tiếng của vật gì rơi xuống đất, Vương Cẩm Trình nghiêng đầu nhìn một cái, Tạ Khánh cả người mềm oặt trên mặt đất.



“Này này, cậu làm sao vậy?” Vương Cẩm Trình vội vàng đi đỡ hắn.



Tạ Khánh nói không ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn An Đạt.



An Đạt nhìn thấy hắn, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, muốn đi về phía hắn. Kết quả mới vừa đi một bước liền lảo đảo một chút, Dương Giản lên sân khấu, giữ lấy cậu.



“A, vừa rồi những người đó dùng gậy gộc đập vào đầu cậu ấy.” Nghiêm Tích nói.



“Hèn nào đầu tôi có chút mơ màng.” An Đạt nói.



Dương Giản thử sờ gáy An Đạt thăm dò, một mảnh dinh dính.




Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ nói: “Cậu không nên đi cùng đến đây.”



Nghiêm Tích thật là rất thành thạo, ngồi ở trên quầy bar, ngoắc ngoắc ngón tay với bartender gọi rượu.



Bartender mồ hôi dữ dội, không biết làm sao bây giờ.



Có người đi tới, lễ phép nói với Nghiêm Tích: “Cô à, nơi này không thích hợp với cô, tôi giới thiệu cho cô một nơi thích hợp thì thế nào?”



Nghiêm Tích liếc mắt, nói: “Vì sao không thích hợp, nơi này không thích hợp?”



Người nọ nói tiếp: “Nơi này đều là đàn ông.”



Nghiêm Tích hỏi: “Sau đó thì sao?”



“… Cô à, cô tiếp tục cố tình nói lời gây sự, cũng đừng trách tôi thất lễ.”



Nghiêm Tích hừ lạnh một tiếng, kéo xuống khăn lụa choàng quanh cổ, một tay chỉ vào hầu kết, một tay giơ ra ngón giữa, nói: “Mày nói bố mày có thể đi vào hay không.”



Người nọ trợn mắt há hốc mồm.



An Đạt cùng Dương Giản cũng trợn mắt há hốc mồm.



Trong bar không phải là không có người có sở thích ăn mặc kỳ lạ, thế nhưng phần lớn là thích ngày thường thì bình thường ở trong bar mới phóng túng bản thân mình, An Đạt chưa từng thấy người giống phụ nữ như Nghiêm Tích.



Tuy rằng anh ta đánh nhau không tồi, bình thường nói chuyện kỳ thật có phần thô lỗ, thế nhưng mình thật đúng là chưa từng nghi ngờ anh ta không phải phụ nữ.



Vương Cẩm Trình ở một bên đỡ trán.



Nghiêm Tích quàng khăn lụa vào, tiếp tục gọi rượu, một bộ dáng giống như người không có việc gì.



Từ đó về sau, bọn họ bình thường có hoạt động, Nghiêm Tích cũng đều tham gia. Sau Nghiêm Tích làm giáo viên ở một trung tâm ngoại ngữ, Vương Cẩm Trình hỏi hắn, dự định ở lại trong nước à? Hắn khoái trá nói: “Đúng vậy, ở đây so với nước Mỹ vui hơn nhiều, các cậu đều rất nice.”



An Đạt tự nhiên thấy rất khá, Nghiêm Tích là người rất phóng khoáng.



Chỉ là khi bọn họ cùng nhau ầm ĩ, Tạ Khánh cũng không hề tới.



Có đôi khi An Đạt nghĩ, bây giờ Tạ Khánh đang làm gì? Không phải một mình chứ, nếu thật sự là một mình…



Thì rất đáng thương.