Thế Giới Chi Giá

Chương 3 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


- Máy bay chiến đấu không ngừng lượn quanh 2 -



Đại khái là đã có vết xe đổ, nên khi An Đạt lần tiếp theo gặp phải Tạ Khánh, cậu một chút cũng không hề kinh ngạc.



Tựa như mặt trời lúc nào cũng mọc, cũng như muỗi đều sẽ xuất hiện vào mùa hè.



Chỉ tiếc mặt trời quá xa, mà muỗi lại luôn luôn tiền phó hậu kế(con trước ngã xuống, con sau tiến lên hay tương đương với ‘tre già măng mọc’).



Vương Cẩm Trình sau khi về nước đã tìm được việc rồi, vốn là đang dạy ở trong một trường đại học, hắn nói cái gì mà phải mời An Đạt ăn cơm, nói là để ăn mừng tìm được việc, nhưng An Đạt biết chẳng qua là lời mời xã giao thôi.



Sau này nếu Vương Cẩm Trình mua thiết bị ở chỗ An Đạt, chiết khấu là không thể thiếu. Mà An Đạt cũng vui vẻ với việc có thêm khách hàng này.



Bữa cơm kiểu này thông thường sẽ không chỉ có hai người, sau đó quả nhiên là cùng ăn với mấy người thân quen với Vương Cẩm Trình.



Dù sao cái trường hoá học kia cùng với An Đạt sớm đã có liên hệ, từ trên xuống dưới An Đạt cũng đã biết, cũng không có gì không ổn.



Chẳng qua là, An Đạt vào nhà hàng, chào hỏi với người quen biết, mới phát hiện Tạ Khánh cũng ở đây.



Một mình hắn ở giữa một đám giáo sư, phó giáo sư, giảng viên, v…v.. phần tử trí thức cấp cao, có vẻ vô cùng nổi bật.



Thật giống như ném một con gà vào trong một bầy tiên hạc.



An Đạt nhìn thấy Tạ Khánh trong nháy mắt đó, có xúc động muốn bỏ chạy. Sau đó Tạ Khánh ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy An Đạt, ánh mắt của hắn sáng lên một chút, có loại cảm giác giống như gặp được cứu tinh.



Vương Cẩm Trình hình như là cố ý, xếp An Đạt vào bên cạnh Tạ Khánh. An Đạt miễn cưỡng ngồi xuống, chỉ lo hắn sẽ đột nhiên bật ra truyện cười nhạt gì trước mặt ông giáo sư.



Kết quả Tạ Khánh một mực rất yên lặng.



Hắn yên lặng ở một bên ăn gì đó, mời rượu hắn, hắn cũng chỉ cười cười đáp lễ.



An Đạt ở cạnh hắn, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.



Người này… im lặng như vậy thật sự là không quen.



An Đạt hãy còn đang nghĩ này nọ, đột nhiên, Tạ Khánh quay đầu qua, hé miệng.



An Đạt cả kinh, rốt cuộc đã đến rồi sao? Cậu cảm thấy như vậy mới giống bình thường, nhưng lại lập tức khẩn trương lên.



“Tôi…”



“Ăn chút này đi, rất ngon.” An Đạt bình tĩnh gắp một đũa thức ăn vào trong bát Tạ Khánh, nói.



Tạ Khánh ngẩn người, nói: “Cám ơn.”



Tạ Khánh ăn xong rồi, lại muốn mở miệng nói chuyện, An Đạt lập tức đưa tới một ly rượu, nói: “Uống rượu đi.”



Tạ Khánh nhìn cậu vài giây, sau đó cười cười, nhận lấy ly rượu.




Có khách hàng cũ gọi điện thoại cho An Đạt, cậu khoác lấy túi, lên tiếng chào hỏi liền ra cửa.



Hôm nay… Trẻ con trên đường quả thật là hơi nhiều.



An Đạt không thể tránh né lại đi qua cái cửa hàng bán hoa kia, lại nhìn thấy Tạ Khánh.



Hắn như cũ mặc tạp dề hoa hướng dương, đứng ở ven đường, bên cạnh để một cái giỏ, bên trong xếp rất nhiều hoa.



Mỗi khi có trẻ con đi qua, hắn liền từ trong giỏ rút ra một bông hoa, phát cho bọn chúng.



“Mau cảm ơn chú đi.” Phụ huynh dạy đứa trẻ biểu đạt lòng biết ơn.



Tạ Khánh nói: “Phải gọi là anh nha.”



Phụ huynh chê cười nhanh chóng dắt đứa trẻ đi.



An Đạt đứng nguyên tại chỗ nhìn một hồi, sau đó tiếp tục chuyện của mình.



Chờ An Đạt kiểm tra thiết bị xong, sau khi đi trở về, thấy Tạ Khánh đang thu dọn, chuẩn bị về cửa hàng bán hoa.



An Đạt lẳng lặng đứng ở góc đường.



Kết quả người kia quả nhiên xoay người lại, sờ sờ đầu, hướng cậu chào hỏi: “An Đạt.”



An Đạt đi qua, Tạ Khánh xoay người, lấy ra một bông hoa cuối cùng, cười đưa cho An Đạt: “Ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ!”



An Đạt do dự một hồi, vẫn là nhận lấy, nhưng rốt cuộc nói không nên lời “Anh cũng vậy” …



Sau đó, bọn họ đứng ở cửa tiệm hoa, vẫn cứ đứng như thế.



“Cậu…” So về trầm mặc, Tạ Khánh là trăm triệu không sánh bằng An Đạt, “Không đi sao?”



An Đạt lúc nào cũng nghiêm mặt : “Đi đâu?”



“A.” Tạ Khánh ra dấu một chút, “Chẳng lẽ cậu muốn ở đây nghe tôi kể chuyện cười?”



Ý tứ đuổi khách rõ ràng khiến cho An Đạt trầm mặc một chút, nói: “Vậy thì tạm biệt.”



Tạ Khánh cười híp mắt vẫy vẫy tay với cậu.



An Đạt xoay người, chậm rãi đi hướng ngược lại, sau đó nheo mắt, dừng bước, quay đầu lại.



Tạ Khánh đã vào cửa hàng hoa, chìm ngập trong bóng mờ bên trong phòng.



“Quái nhân.” An Đạt cũng quay đầu, rời đi.