Thế Giới Chi Giá

Chương 4 :

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


- Máy bay chiến đấu không ngừng lượn quanh 3 -



Sau đó An Đạt lại thật sự không có chạm mặt với Tạ Khánh như thế nữa, nhưng cùng Vương Cẩm Trình liên hệ lại càng ngày càng nhiều.



Vương Cẩm Trình là một người đáng để kết giao, nói chuyện thú vị, người cũng thẳng thắn.



An Đạt bình thường xử sự có phần lạnh đạm, nhưng ở cạnh Vương Cẩm Trình lại có thể tán gẫu, cũng không quá nhạt nhẽo.



Có lần bọn họ nói tới Tạ Khánh.



“Tạ Khánh con người này á, cứ thích kể chuyện cười.” Vương Cẩm Trình cười nói.



An Đạt gật gật đầu: “Sở thích này cũng thật đặc biệt.”



“Cái này đã vượt quá cả thích ấy chứ, đại khái xem như thói quen rồi.” Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, nói, “Cậu ta đã hình thành thói quen nói rồi, mà bọn tôi cũng thành thói quen nghe.”



“Tình cảm của các anh rất tốt.”



“Ha ha ha, đúng đó, chúng tôi quen biết đã lâu rồi, bình thường cũng chơi chung với nhau, xem như là bạn khá thân đi.”



Vương Cẩm Trình trong mắt ánh lên hào quang tự hào, thoạt nhìn không thể tính là bạn “khá thân” chứ, phải là rất thân mới đúng.



“Cậu ta ở trước mặt người ngoài cũng rất bình thường, chính là gặp được người quen liền không nhịn được mở cái miệng kia, bắt được bọn tôi liền nói, phiền chết người. Bất quá không có cậu ta nói ở bên tai liền cảm thấy vắng vẻ, con người mà, đúng là đáng coi thường.”



An Đạt sững sờ : “Anh ta không nói trước mặt người ngoài?”



Vương Cẩm Trình liếc cậu một cái: “Đương nhiên, nếu không cậu ta sớm đã bị dắt vào trong trung tâm nghiên cứu người bất bình thường rồi.”



Hóa ra là như vậy à…



An Đạt nhớ tới chuyện bữa cơm ngày hôm đó, thế là mình dường như bị hắn tính là người ngoài.



Cậu lại ngẫm nghĩ, nhớ lại mình hình như đã từng nói “Không thích chuyện cười” dạng lời nói như vậy, cũng nhớ lại câu “Thật xin lỗi” kia của hắn.



————



An Đạt ba phen mấy bận đi qua cửa hàng bán hoa của Tạ Khánh, nếu Tạ Khánh đang ở bên ngoài, sẽ cười cười chào hỏi cậu, nhưng chỉ thế thôi.



An Đạt có nhiều lần dừng bước, nhưng lại không biết tại sao mình dừng lại, vì thế đành phải tiếp tục đi về phía trước.



Cho đến khi có một thứ sáu, An Đạt bị đồng nghiệp lôi kéo đi quán bar uống rượu.



Tuy rằng trên danh nghĩa chủ yếu là uống rượu, thế nhưng kỳ thật là một vài xao động không yên của sinh vật giống đực muốn đi gặp gỡ diễm ngộ* bất ngờ.



Nhưng diễm ngộ diễm ngộ, từ trước đến nay chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
An Đạt nghĩ nghĩ, bổ sung nói : “Tự do tính hướng.”



Vương Cẩm Trình cười kéo cậu lại đây: “Vậy tôi có được hân hạnh hay không?”



An Đạt nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh hắn.



Vương Cẩm Trình kỳ thật đang thử cậu, nhưng thấy cậu bộ dạng không chút do dự, không khỏi có chút cảm động.



Bất quá nói đi nói lại, tính cách của An Đạt như vậy, thoạt nhìn cũng sẽ không có bộ dáng kinh ngạc.



Hắn cùng với An Đạt coi như quen thuộc, nhưng cũng chưa thấy cậu biểu hiện yêu ghét rõ ràng với bất cứ cái gì, với cái gì cũng đều bình bình đạm đạm(thản nhiên), cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì.



“Tôi mời cậu uống rượu nhé.” Tạ Khánh cũng ngồi vào bên cạnh An Đạt, nói với cậu.



“Còn tớ?” Vương Cẩm Trình cười nói.



Tạ Khánh đột nhiên cười nham hiểm, Vương Cẩm Trình thoáng run rẩy.



Quả nhiên, hắn nói: “Tớ nói một câu đố, đoán đúng thì cậu muốn rượu gì, tớ đều mời cậu.”



Vương Cẩm Trình nói : “Đây chính là cậu nói đó.”



“Là tớ nói. Tớ hỏi cậu, một con gà trống thêm một con gà mái, được ba chữ, là cái gì?”



Vương Cẩm Trình nghĩ nửa ngày, nói: “Một quả trứng?”



“…” Tạ Khánh hắc tuyến vạn trượng, “Cậu còn nhạt nhẽo hơn tớ nữa, nhưng mà sai rồi.”



“Vậy là cái gì?” Vương Cẩm Trình hỏi.



“Hai con gà.” An Đạt bình tĩnh nói.



“Oa, An Đạt, cậu thật thông minh.” Tạ Khánh nói, “Tiếp tục, một con gà trống thêm một con gà trống được năm chữ.”



Vương Cẩm Trình lại nghĩ, nói: “Không biết.”



An Đạt muốn nói đáp án, nhưng nhìn thấy Tạ Khánh con mắt lóe long lanh nhìn cậu, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Cậu đừng nói cậu đừng nói.”



… Được rồi, thỏa mãn tâm lý muốn khoe khoang của hắn, An Đạt nói: “Không biết.”



Vì thế Tạ Khánh thật cao hứng công bố đáp án: “Vẫn là hai con gà!”



An Đạt nhìn thấy mặt Vương Cẩm Trình lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy rằng hắn đại khái cũng muốn chạy ra cạy nắp cống thoát nước lên đập vào mặt Tạ Khánh.