Thế Giới Chi Giá

Chương 33 : Ngoại truyện 2

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Tan sở trời đổ mưa, An Đạt không mang ô, đành phải cầm lấy cặp che lên trên đỉnh đầu.



Cậu chạy liên tục để không bị ướt, nhưng mưa càng rơi càng lớn, không có cách nào, đành phải đến tránh mưa bên dưới một mái hiên ven đường. An Đạt đứng ở dưới mái hiên, kẹp chặt lấy chiếc cặp, liên tục xem báo cáo. Mưa dường như trong chốc lát không dừng được, cậu buồn chán nhìn xung quanh, phát hiện có một người ngồi bên cạnh mình.



Người kia không ngừng gãi đầu, miệng lẩm bẩm lảm nhảm: “Gọi hay không gọi điện thoại đây? A a a, thật mất mặt mà.”



An Đạt nghĩ thầm, người này có bệnh sao.



“Vị đại ca kia ơi, cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một chút đi?” Người kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh niên non nớt, cười với An Đạt.



An Đạt trợn mắt nhìn cậu ta.



“A, hay là quên đi, tuyệt đối không thể khuất phục.” Người kia lại gãi gãi đầu, sau đó buồn rười rượi, nói với An Đạt, “Đại ca kia, có thể cho tôi mượn ít tiền hay không.”



Nói xong, An Đạt nghe được tiếng ‘ục ục ục’ quỷ dị.



Người kia ôm bụng, An Đạt tiếp tục trợn mắt nhìn cậu ta, hai người nhìn nhau không nói gì.



An Đạt rốt cục vẫn chầm chậm lấy ví ra, từ bên trong lấy ra một tờ tiền giấy, đưa cho người kia, hỏi: “Đủ chưa?”



Người kia đón lấy, nói: “Đủ đủ, tôi chỉ muốn ăn bát mì thôi, đại ca, anh để lại phương thức liên lạc đi, sau này tôi trả anh.”



An Đạt khoát tay, liếc nhìn thấy mưa đã nhỏ đi nhiều, nói: “Tôi đi trước.” Liền chạy ào vào trong mưa về nhà.



Vài ngày sau, An Đạt trên đường về nhà, đột nhiên bị một người chặn lại.




“Ha ha, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Người kia cười đến có phần ngu ngốc.



Hắn tên là Tạ Khánh.



Là từ lúc nào phát hiện ra Tạ Khánh chính là Tạ Nhất Miên chứ, có lẽ chính là câu “Tiểu Đạt Đạt” . Hầu như không có ai gọi cậu như vậy, trừ bỏ Hạ Cảnh Ngôn tươi sáng kia. Hơn nữa Tạ Khánh lại chụp ảnh, trong lòng nổi lên nghi ngờ, kiểm tra lại liền ra.



Sau đó ánh mắt An Đạt nhìn Tạ Khánh liền thay đổi, hóa ra đây là người Tiểu Ngôn yêu sâu đậm. Dần dần tầm mắt đuổi theo, liền nhìn thấy nỗi đau của người kia, nỗi cô đơn của người kia, cùng với sự nỗ lực của người kia.



Vì thế liền bị cảm động.



Lúc mới bắt đầu cảm thấy Tạ Khánh có chút giống Hạ Cảnh Ngôn, nhưng lâu rồi phát hiện ra là hoàn toàn không giống, Hạ Cảnh Ngôn dù thích cười thế nào cũng sẽ không treo trên miệng những truyện cười lạnh như vậy. . .



Thật sự là vậy, nghĩ lại đều cảm thấy lạnh.



Nhưng chính là những chuyện cười lạnh như thế, không thể ngờ là bây giờ cũng lại cảm thấy thích.



“Tiểu Đạt Đạt. . .” Người bên cạnh cọ cọ lại, ôm lấy eo An Đạt, cọ giống như một chú chó to, sau đó chép chép miệng, ngủ say sưa.



An Đạt mở mắt ra, cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng dài thật dài, trong mộng có Tiểu Ngôn.



Cậu nhìn người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cậu gặp gỡ Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn gặp gỡ Tạ Khánh, Tạ Khánh lại gặp cậu, thật là duyên phận kỳ diệu.



Hiện giờ bọn họ kề sát bên nhau, trong bóng tối, trời có chân ý.