Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1065 : Vào thành
Ngày đăng: 01:23 19/04/20
Sắc mặt của Nguyệt Thiền rất khó coi, càng nghĩ thì càng thấy sợ hãi, nếu như cả Thanh Y, Thạch Hạo, và nàng cùng tiến vào Thư viện Thiên Thần thì vô cùng gay go.
"Thanh Y, lần trước không hề chào câu nào mà đã đi rồi, chẳng lẽ là đã... có?" Độ dày da mặt của Thạch Hạo có thể so sánh với tường thành của Đế thành, chuyện gì hắn cũng dám nói cả.
THanh Y còn chưa nói gì mà Nguyệt Thiền đã tức tới run người, nếu như có ngày như thế thì nàng cũng không tưởng tượng sẽ ra sao nữa.
Chỉ trong giây lát Nguyệt Thiền tựa như thấy rõ mọi cảnh tượng đầy đáng sợ, ba người cùng tiến vào Thư viện Thiên Thần, và rồi nếu chuyện mà tên mặt dày nói là sự thật thì vào lúc đó, do chủ - thứ tuy hai mà một, chẳng phải nàng cũng sẽ cảm nhận theo luôn hay sao?
Trong nháy mắt, Nguyệt Thiền thiếu chút nữa vỡ ào, chuyện này quá đáng sợ!
Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng phải ngăn chặn lại, tuyệt không cho phép tình huống này phát sinh, nếu không việc này còn đáng sợ hơn cả giết chết nàng.
"Ngươi dừng có nói lung tung!" Thanh Y trách mắng, rốt cuộc cũng mở lời.
"Được, chúng ta truyền âm nói vậy." Thạch Hạo cười to.
Lúc này cả hai bắt đầu truyền âm với nhau, Thanh Y sợ tên khốn này ăn nói bậy bạ sẽ khiến nàng xấu hổ và mất mặt hơn.
Cũng chính vì vậy, Nguyệt Thiền đứng cách đó không xa thầm thở ra một hơi, không làm cách này mà cứ để mặc cho tên khốn này bạ đâu nói đó thì chắc nàng tức phát điên luôn.
"Thanh Y, sao không lại đây, Nguyệt Thiền nữa, sao lại đi chung thân mật với Thạch Hạo thế hả." Tào Vũ Sinh cười hì hì, cố ý nói ngược Nguyệt Thiền là Thanh Y, Thanh Y là Nguyệt Thiền.
Trường Cung Diễn, Long Nữ cũng mỉm cười xem náo nhiệt.
"Nè, hai người dù gì cũng là tỷ muội sinh đôi với nhau, Nguyệt Thiền muội muội, ngươi phải cứu muội muội của mình đó, trông như đang ở trong nước sôi lửa bỏng kìa." Một thiếu nữ của vực ngoại lên tiếng, nàng rất phản cảm với Thạch Hạo, bởi vì hắn đã từng đánh bại người của Vô Lượng Thiên.
Lúc này, những người khác đều trông lại đây, ví như Chân Cổ, Đằng Nhất, Phượng Vũ...
Thạch Hạo rất là nhiệt tình, nói: "Nếu như chúng ta cùng nhau tiến vào Thư viện Thiên Thần và rời khỏi giới này, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, dù sao chúng ta cũng tới từ một nơi mà."
"Tất nhiên là phải như thế rồi." Những người kia gật gật đầu.
"Thanh Y muội muội." Phượng Vũ có quan hệ rất thân với Thanh Y, lúc này gặp lại nhau cho nên bắt chuyện vô cùng thân thiết.
Rõ ràng, nơi đây cũng chia không ít thế lực lớn và nhỏ.
Ví như Trích tiên một phe, Thập Quan vương một phe, Thạch Nghị, Tam thạch Thiên quân... Còn có Thạch Hạo nơi này nữa.
"Anh!" Đột nhiên có lời nói truyền tới, một thiếu niên với bộ giáp màu bạc xuất hiện và đi về phía này.
Tần Hạo, hắn cũng đã tới!
"Các ngươi cần tập trung chú ý, cũng không cần phải đi hết khu chiến trường cổ này đâu, ngược lại nếu không cẩn thận mà đi vào trong các khe lớn kỳ dị thì đi thẳng ra ngoài biên quan, đi tới thế giới của địch nhân đó." Một vị chí cường giả nhắc nhở.
Liên quan tới Minh ước của Thái cổ thì mọi người gần như đã đoán được, tìm kiếm thứ này cũng chỉ là muốn thấy được chứng cứ, để hiểu rõ bí mật mà nó ẩn giấu bên trong mà thôi.
Đáng tiếc, từ đầu tới cuối vẫn không cách nào tìm thấy, mọi người càng đi thì càng thấy hoang vu hơn.
"Chết, hỏng rồi, có người lạc đường!"
Đúng lúc này, ba vị chí cường giả đều biến sắc, thần thức của bọn họ vô cùng khủng khiếp cho nên vẫn luôn luôn quan sát khóa chặt nơi này, nhưng mặc dù thế vẫn bỏ qua một người.
Theo lý mà nói, có bọn họ ở đây thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, thế nhưng hiện tại lại xảy ra vấn đề lớn.
"Là ai, là ai đi lạc?!"
Bọn họ đứng bậc dậy rồi tiến vào phần cuối nơi u ám này.
Thạch Hạo cảm thấy kỳ lạ, khi hắn đi tới nơi này thì thời gian xung quanh tựa như đứng lại, tựa như đông cứng rơi vào trong một hoàn cảnh kỳ diệu khó tả.
Tiếp đó, hắn phát hiện mình đi vào một con đường màu đen và biến mất khỏi chiến trường cổ này, tuy muốn thu hồi lại bước chân thế nhưng đã không kịp nữa.
Đấu chuyển tinh di, tựa như tới quá khứ vạn cổ.
Hắn thấy mình rời khỏi chiến trường kia, rời khỏi di tích đầy xương trắng ấy và bước vào một khu vực không biết tên.
"Đây là nơi đâu?" Thạch Hạo tự hỏi.
Như trước vẫn là vẻ tối tăm, thậm chí tầm nhìn cực kỳ ngắn, từng làn khói đen lượn lờ, núi không không hề có cây cỏ, chỉ có vô số xương trắng nằm khắp nơi.
Thạch Hạo đánh giá xung quanh rồi lộ ngay vẻ khiếp sợ!
Bởi vì, hắn phát hiện ra một thứ - Chiếc đỉnh ba chân hai tai.
Thứ này cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thế nhưng trước đây đều là những hình ảnh mờ ảo, ấy vậy lần này rất chân thật!
Chiếc đỉnh này nhuốm đầy máu, mẫu khí lưu chuyển, khí tức kinh người lan tỏa, nó lơ lững không hề động đậy chút nào ở nơi đó.
"Biên hoang, vì sao chiếc đỉnh lại nằm một mình nơi này, có quan hệ với Biên hoang?!" Thạch Hạo tự hỏi.
Hơn nữa, trong lòng hắn nhảy rộn đầy hồi hộp, thấy hình dáng thực của nó, vậy chiếc đỉnh này muốn truyền tin tức gì với hắn?
Còn có, trong chiếc đỉnh này có thứ này?