Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1066 : Tới từ tương lai
Ngày đăng: 01:23 19/04/20
Chiếc đỉnh này để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng Thạch Hạo, bắt nguồn từ tế đàn rách nát nằm sâu dưới Hắc uyên ở di địa Tiên cổ, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã khiến hắn khó lòng xóa nhòa.
Nhưng, lúc đó hắn chỉ nhìn thấy là vệt bóng mờ ảo, là những vết tích được lưu giữ ở trong hư không từ xa xưa.
Tóm lại, cũng không phải là gặp được, thế nhưng lần này lại là chứng kiến tận mắt!
Thế giới tăm tối, chiến trường trống trải, mặt đất cháy đen, xương khô khắp nơi.
Chiếc đỉnh ba chân hai tai lấp lánh hàng loạt ánh sáng tiên kim, kèm theo là mẫu khí thiên địa vờn quanh bên trong miệng đỉnh là hỗn độn không cách nào quan sát được, tựa như là đang sản sinh nên vũ trụ vậy.
Bên trên đỉnh dính máu đỏ đậm lấp lóe, mội giọt tựa như là một thế giới rộng lớn, bên trong vẻ thần bí khó lòng nhìn nhận.
Thạch Hạo tin chắc, những vết máu này giống như giọt máu mà hắn từng chiếm được, đều là do cường giả không cách nào tưởng tượng nổi lưu lại!
Đồng thời, sau khi quan sát kỹ thì hắn phát hiện ra, đây không chỉ là máu của một người mà ít nhất là mấy người dính phải, tất cả đều là tinh huyết của sinh linh chí cao, đều là các cao thủ cái thể lưu lại.
Chiếc đỉnh này rất là cổ xưa, những hình chạm khắc bên trên rất mơ hồ thế nhưng vẫn có thể nhận ra đôi chút, là ngôi sao là tia chớp, là chim thần là mãnh thú độc trùng, không hề thiếu gì cả.
Chỉ là, những sinh linh này trông có vẻ xa lạ và chưa hề nhìn thấy.
Thạch Hạo đảo bước về phía nó.
Ầm!
Toàn bộ thế giới tựa như muốn nổ tung, chỉ vì chiếc đỉnh này hơi khẽ lay động đôi chút.
Trong nháy mắt này, Thạch Hạo cảm thấy bản thân thiếu chút nữa tan vỡ, như cùng với thế giới lớn này nổ tung và chết ở nơi này.
Hắn khiếp sợ, chiếc đỉnh này ra sao? Chỉ vừa hơi lắc lư mà đã muốn hủy thiên diệt địa rồi!
Đây không phải là ảo giác mà như là bản thân trải nghiệm qua, Thạch Hạo cả thấy, thần trí của mình cũng chẳng hề bị choáng vát chút nào, cảm giác vừa này rất là ly kỳ và khó tả.
Cũng may là, sự rung động này chỉ diễn ra trong nháy mắt và hắn không có chết đi, bởi vì chiếc đỉnh này đã yên tĩnh trở lại, khí tức được thu hồi, thiên địa được ổn định lại.
Đỉnh, mạnh mẽ như vậy, thế là do ai luyện chế thành?
Thạch Hạo nhìm chằm chằm thứ này, không hề có bất cứ lời nòi.
Là người nào muốn tìm hắn mà đưa chiếc đỉnh này tới đây, lẽ nào bên trong có một cao thủ tuyệt đại đang ngủ say?
Đáng tiếc, trong đỉnh có mẫu khí thiên địa, có cả hỗn độn cho nên sâu sắc vô cùng, không cách nào nhìn thấy rõ được sâu bên trong đang giấu kín thứ gì.
"Mày tìm tao, là vì chuyện gì?" Thạch Hạo hỏi, lúc này hắn bình tĩnh dị thường, khi đối mặt với bảo đỉnh chí cao vô thượng này thì hắn chẳng hề có cảm giác vui sướng buồn đau gì, bình thường chẳng hề hồi hộp chút nào.
Bọn họ sau khi thương lượng thì quyết định thế.
"Đi, chúng ta nên về thôi, rời khỏi ba ngàn châu, rời đi Đế thành."
Ba đại cao thủ quyết định như thế, tiếp đó bắt đầu tuyền âm gọi những thiên tài kia lại, sau đó giải thích đôi chút để rời khỏi đại thế giới này.
Chỉ là, vẫn thiếu đi một người, việc này khiến ba vị chí cường giả thẹn trong lòng.
Rốt cuộc, bọn họ cũng rời đi!
Mà thế giới u ám kia vẫn còn mình Thạch Hạo nơi đó, vẫn thử nghiệm giao lưu với chiếc đỉnh hòng làm rõ tất cả.
Chỉ là, chiếc đỉnh này không còn phát ra âm thanh nào, mà Thạch Hạo cũng mang lòng kiêng kỵ, không dám tìm hiểu rõ những chuyện kia.
Chiếc đỉnh này có phải tới từ tương lai hay không thì Thạch Hạo đã có đáp án, hắn biết, thế gian này quả thật có sinh linh có đại thần thông bực này, có thể tạm thời quấy nhiễu lấy thời gian.
Ví như, Vô Chung, Lục Đạo Luân Hồi tiên vương cùng nhau liên thủ để đưa hắn thần du về Tiên cổ, hắn không cách nào quên việc này, đã khắc sâu vào trong lòng!
Nếu như quá khứ có người làm được thì tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện cường giả cái thế như vậy!
Thạch Hạo thở dài, nói: "Tương lai, ta ở phương nào? Lẽ nào không xuất hiện nữa, sẽ chết ở kỷ nguyên này ư?
Hắn nhìn chiếc đỉnh này rồi lại nhìn về nơi xa, trong thiên địa vẫn là màu đen tối tăm, khói đen khuếch tán, xương trắng đầy đất chất chồng thành đống.
Việc này là báo trước cho hắn biết, kỷ nguyên này sẽ có tương lai như vậy ư? Sẽ là cô tịch, tối tăm, chẳng chút hi vọng.
"Ta không tin!" Thạch Hạo lạnh lùng nói: "Ta sẽ không chết, sẽ thoát lên bất hủ, giết chết toàn bộ địch thủ cổ kim!"
Những lời này vừa ra thì chiếc đỉnh chấn động, hào quang chói lòa đầy lấp lánh, tựa như đang cộng hưởng cùng hắn, cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
"Mày muốn nói gì cho tao hả?" Thạch Hạo hỏi.
bất kể là cầu viện hay là giao lưu, chiếc đỉnh này hẳn muốn nói với hắn một chuyện, chỉ là không cách nào nói rõ ràng mà thôi.
"Trận chiến đó, ta muốn nhìn thấy ngươi!" Đột nhiên, chiếc đỉnh này lần nữa truyền tới, hiện giờ nó dùng tới sức mạnh lớn nhất chặn lại một quy tắc nào đó trong cõi U minh để báo cho hắn biết!
Ầm!
Thạch Hạo rung bần bật cả người, hắn như nắm được thứ gì đó, như nhìn thấy một hình ảnh của tấm rèm thần bí.
Lúc này, thiên địa là vô tận quy tắc đan dệt, lôi điện kèm theo tiên khí bắt đầu phun trào điên cuồng.