Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1088 : Quét sạch
Ngày đăng: 01:23 19/04/20
"Linh tê ngự nguyệt!" Mỹ nữ Nguyệt Tê tộc quát lên, chiếc sừng dài một tấc ngay mi tâm của nàng phát sáng, đồng thời một vầng thần nguyệt hiện lên trên hư không.
Mỏ quặng cổ vốn u tối lúc này chợt có một vầng thần nguyệt sáng trưng chiếu rọi, những gợn sóng từ nó phát ra không ngừng khuếch tán xung quanh.
Khóe miệng của Thạch Hạo hơi nhếch lên cười khẩy, đừng nói chỉ là một vầng thần nguyệt được hình thành từ các cốt văn, cho dù là một ngôi sao chính thức có lao tới thì hắn cũng chẳng hề sợ.
Xoẹt!
Bàn tay phải của hắn chém về trước, như trước vẫn là Côn bằng lực, thứ này dựng thẳng tới chín vạn dặm, lực công kích vô song, pháp lực bao la như biển!
Vù!
Hư không run rẩy, đừng nói là tuyền nhân Nguyệt Tê tộc đang chống đỡ trực diện kia, dù là bốn người khác đứng bên cạnh cũng lắc lư thân thể rồi không ngừng nôn ra máu.
"Rách!" Mỹ nữ Nguyệt Tê tộc đột nhiên quát khẽ, lúc hai tay kết ấn thì ống tay áo màu tím chợt nổ tung, đồng thời, vầng thần nguyệt trước người nàng cũng nổ tung theo.
"Hả?" Thạch Hạo cảm thấy điểm lạ thường, nơi mi tâm chợt đau nhói, bởi vì sau khi thần nguyệt nổ tung thì hóa thành mưa ánh sáng vô tận nhấn chìm lấy hắn.
Hắn quan sát cô gái này, đây cũng không phải là ngưng tụ pháp lực một cách đơn thuần, mà bên trong còn ẩn chứa cả bảo thuật thần thức, nàng muốn âm thầm làm trọng thương nguyên thần, đánh nát ý thức của hắn.
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ gặp nạn ngay, bởi vì công kích trí nhớ này được một luồng tiên khí bao quanh giúp cho uy lực tăng lên gấp bội!
Là một đòn đánh lén, vô cùng bất ngờ và khó lòng phòng bị.
Thạch Hạo làm sao có thể để mỹ nữ Nguyệt Tê tộc này thành công chứ, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một Bông hoa đại đạo rồi khẽ đung đưa, từng làn mưa hoa bay múa lấp lánh, ngay lập tức nó phá tan luồng tiên khí kia của đối phương, làm cho bảo thuật tán loạn.
"Ngươi có ba luồng tiên khí, trong số đó có một luồng đã kết thành Bông hoa đại đạo?!"
Những người này tuyệt vọng, tuy rằng từng nghe tới sự lợi hại của Hoang thế nhưng bọn họ cũng không hề kính nể gì cả, chỉ sau khi trải nghiệm qua thì mới hiểu rõ nó tới mức độ như thế nào.
Chiến đấu với một người như thế này, quả thật tựa như là bước lên con đường không có sự sống vậy!
Nhưng, mỹ nữ Nguyệt Tê tộc kia xuất thủ cũng là giúp bọn họ tranh thủ thời gian, dù sao Thạch Hạo cũng hơi khựng người, hành động cũng đã bị ngập ngừng đôi chút.
Năm người nhanh chóng lùi về sau rồi ổn định lại cục điện, đứng đối diện và cảnh giác nhìn Thạch Hạo.
Bọn họ liều mạng kêu gọi Cửu Hoàng lô để tiếp tục khống chế, thế nhưng trúng phải một đòn của Vạn Linh đồ như vừa rồi khiến cho chiếc lò này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn và trở nên bất động như hiện tại.
Cũng chính vì như vậy nên Thạch Hạo mới cẩn thận quan sát lò thần đỏ sậm này, bên trên có một lỗ thủng nhỏ chẳng khác này tinh khí toàn thân của nó đều tiết hết ra ngoài.
"Tiếc cho món chi bảo này quá!" Thạch Hạo than thở, hắn rất khó hình dung ra được cần phải có nguồn sức mạnh tới cỡ nào mới có thể xuyên thủng lò tiên này, thủ đoạn thật là đáng sợ.
"Chẳng ra làm sao cả, không phải là cao thủ của Vô Lượng Thiên hay sao, ta rất là hoài nghi, cái gọi là Thư viện Thiên Thần kia có phải chỉ là hư danh, không đáng nhắc tới hay không!"
"Ngươi cho rằng đánh bại chúng ta thì sẽ trở thành vô địch rồi à, nếu như Lục Đà sư huynh tới đây thì chỉ cần giơ tay cũng đủ trấn áp ngươi rồi!" Có người không cam lòng nói.
Năm người than thở, đây gọi là trả lời à? Nhớ tới những gì Thái Âm ngọc thỏ từng nói thì cả đám chợt thấy xấu hổ, thế nhưng hiện tại đã xảy ra rồi.
"Vèo!"
Đúng lúc này thì Cửu Hoàng lô rốt cuộc cũng chuyển động, nó không có bảo vệ năm người mà nhanh chóng lao về phía lối ra, kết quả hình thành nên một luồng ánh đỏ ngập trời.
Mặt mày của năm người xám xịt như màu đất, ủ rủ và ảo não vô cùng, trận chiến ngày hôm nay tựa như là một cơn ác mộng đối với bọn họ vậy.
Thạch Hạo do dự không biết có nên giết đám người này hay không?
Nếu như giết hết năm người này thì rất khó để tiến vào lại Thư viện Thiên Thần.
Vù!
Lối ra Cổ quáng Thái sơ, lúc Cửu Hoàng lô chuẩn bị rời khỏi miệng hầm thì nó mạnh mẽ chấn động, tựa như cộng hưởng cùng với mỏ quặng cổ này.
Sau đó nó bay vút lên trời cao, gợi nên sự kinh ngạc cho rất nhiều người.
Mà cũng chính vào lúc này, Thạch Hạo tựa như nghe được một loại thần âm đại đạo nào đó, thứ này tựa như là một bộ cổ kinh đã bị phủ bụi trong vô tận năm tháng, chỉ tới hôm nay mới được mở ra, mới được ngâm tụng.
Chuyện gì xảy ra? Thạch Hạo kinh hãi biến sắc!
Nơi sâu trong khu hầm mỏ chợt tràn ngập ra sức mạnh kỳ dị, thứ này có thể chống lại Cửu Hoàng lô và hiện tại đã thức tỉnh.
"Hả, xảy ra chuyện gì?" Năm người nhíu mày.
Thạch Hạo mở ra Thiên mục, hắn mơ hồ nghe được bộ kinh văn nơi sâu kia, lúc này cả thân thể đều run rẩy, không phải sợ hãi mà là kích động.
"Lục Đạo Luân Hồi đạo pháp, là tuyệt học thuộc về Cung điện Chí Tôn, làm sao lại ở nơi này?"
Hắn nghe rất rõ, những tiếng tụng kinh đó bao hàm tất cả những thứ này, rất khó tiêu tán.
Hiện giờ Thạch Hạo trở nên sốt sắng, có chút lo được lo mất, không biết có thể đạt được bộ thiên công vô thượng Lục Đạo Luân Hồi này hay không?
Đồng thời hắn cũng có vô số nghi vấn, vì sao khu Cổ quáng Thái sơ này lại thần bí như vậy, tại sao ngay cả môn Thiên công này cũng có thể có, nó đã chôn lấp những thứ gì?