Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1120 : Cuộc chiến dưới vực sâu

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Thạch Hạo kết ấn, Lục Đạo Luân Hồi thiên công tái hiện và đánh về phía trước!



Vù!



Vực sâu chấn động, hư không nổ vang tựa như mấy con chân long thét dài, đây là uy thế do môn thiên công này thể hiện, sức mạnh bàng bạc tựa như sao trời nện mạnh xuống.



Từng vệt sáng chiếu rọi mang theo những mảnh vỡ của thời gian lao về trước, đây chính là tràng vực mà môn thiên công này hình thành!



Đương nhiên, đây chỉ là thứ cơ bản nhất, còn có sáu loại bảo thuật khác xếp chồng lên nhau, tuy hai mà một, không cách nào phân biệt rõ loại nào ra loại nào, tựa như là sóng thần ngập trời.



Tiếng nổ rền vang to lớn chấn động như muốn phá tan thần hồn người khác.



Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn đều giật nảy mình tới trợn tròn cả mắt, người này quá kỳ lạ, thủ đoạn mà hắn thể hiện làm người kinh hãi.



Sáu loại chùm sáng đan dệt trở thành cốt văn bản nguyên nhất hóa thành từng làn sóng đánh về phía trước, đòn sau mạnh hơn đòn trước, vượt qua những bảo thuật cao cấp nhất.



Sáu loại cốt văn chồng chất lên nhau hình thành nên phù văn vô thượng, lực sát thương lớn tới mức kinh người!



Có thể thấy được, Phong Hành Thiên lần nữa ói máu, dù cho hắn khống chế Hắc Ám thiên công thì vẫn gặp phải trọng thương, thân thể rung lên bần bật, khói đen lan tỏa, miệng mũi đầy máu.



Sau đó, tốc độ bay ngược ra sau của hắn càng tăng nhanh, tựa như là một viên sao băng đập thẳng xuống vực sâu, nhằm về cung điện bên dưới lòng đất ấy.



"Thiếu niên này không ngờ lại lợi hại như thế!" Yêu Nguyệt công chúa chớp chớp cặp mắt đẹp, hào quang kinh người chiếu rọi nhìn chằm chằm Thạch Hạo đang triển khai Thiên công cổ.



Nàng xuất thân bất phàm, tới từ một trong những Trường Sinh gia tộc cao cấp nhất của cửu Thiên thập Địa này cho nên kiến thức rất yên bác, lập tức xác định được, đây chính là Lục Đạo Luân Hồi công.



Đôi mắt của nàng liền sáng rực, bởi vì nàng đã nghe tới môn thiên công này từ rất lâu rồi!



"Ngươi trốn không thoát đâu!" Thạch Hạo hét lớn rồi thân như đại bàng, hai tay giang rộng rồi vỗ mạnh, gió lớn vù vù, cương khí cuồn cuộn, cả người hắn giết thẳng tới.



"Tên nhà quê xuất hiện từ đâu đó hả, chỉ dựa vào mình ngươi mà cũng không biết dị à, nếu không phải ba người liên thủ thì tới một ta liền giết một!" Phong Hành Thiên quát lớn.


Trong lúc hai bên va chạm thì ánh sáng rực rỡ lại bùng phát, đó chính là cốt văn đang cuộn trào mãnh liệt, là thần lực đang giải phóng, là dốc hết toàn lực mở ra bảo tàng thân thể.



Trong lúc nhất thời, pháp tắc đan dệt, xích thần trật tự giăng kín, chùm sáng rực rỡ xua tan màn đêm u tối, tất cả dệt thành chiếc lưới to lớn.



Đây đều là do đạo tắc biến thành, trật tự ngưng tụ!



Tiếng rung tựa như tiếng trống cổ của Tiên nhân đang gióng lên, càn khôn nổ tung, nơi đây hoàn toàn hỗn loạn và mờ ảo.



Rõ ràng, hai bên không ngừng va chạm với nhau, sức mạnh vượt quá tưởng tượng của mọi người.



Trong hư không, từng mảng máu tươi đỏ sẫm rơi vãi.



Xoẹt!



Nhưng vào lúc này, Yêu Nguyệt công chúa giết xuống dưới, vừa giơ tay lập tức một luồng cầu vồng tấn công về phía Phong Hành Thiên.



Tiếp đó, Huyền Côn cũng xuất thủ, hắn đứng ở bên cạnh cung điện phía dưới lòng đất kia rồi tàn nhẫn ra tay đánh về phía Phong Hành Thiên, dù cho đã bị thương nặng thế nhưng sức mạnh mà hắn thể hiện ra vẫn rất là kinh người.



"Phụt!"



Phong Hành Thiên ói ra ngụm máu tươi, hắn cảm thấy đầy uất ức, vốn là đi săn giết đám người Lục Đà, Yêu Nguyệt, thế nhưng không nghĩ rằng chính bản thân lại bị trọng thương như vầy.



Hắn quay người phóng thẳng vào trong cung điện này.



Lúc này, phía trên mặt đất đã tới rất nhiều người, bởi vì trận chiến này quá kịch liệt cho nên đã thu hút sự chú ý của mọi người.



Một vài người tới trước tiên đều khiếp sợ, bởi vì bọn họ đã quan sát toàn bộ trận chiến này.



"Người kia là ai, thế mà lại dám đánh nhau với Phong Hành Thiên, sao ta chưa gặp qua lần nào nhỉ?"



"Nãy ta nhìn thấy, hình như hắn đã đánh cho Phong Hành Thiên phải ói ra máu!"