Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1125 : Chìa khóa bằng xương
Ngày đăng: 01:23 19/04/20
Vẻ mặt của Phong Hành Thiên cứng đờ, miệng tuy rằng đã mở thế nhưng lại không cách nào nói thành lời, bọt máu không ngừng ứa tràn ra ngoài.
Đồng thời, các vị trí trên thân thể hoàn toàn tan rã, máu tươi đỏ sẫm tuôn trào trông rất ghê rợn.
Phụt!
Cả người hắn không cách nào duy trì được hình dạng nữa, lập tức hóa thành một đống máu và xương, cứ thế chết như vậy.
Thạch Hạo kinh ngạc, Lục Đạo Luân Hồi thiên công quá mạnh mẽ, đòn đánh vừa rồi bá đạo và tuyệt luân, đã đánh gục một kỳ tài ngút trời.
Cách đó không xa, Yêu Nguyệt công chúa và Huyền Côn giật mình không thôi, một vị con cưng của trời đã tu ra ba luồng tiên khí lại bỏ mạng như vậy? Bọn họ kinh ngạc vô cùng.
Việc này không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ khuấy động cả Vô Lượng Thiên, Phong Hành Thiên với thiên phú tuyệt luân nhưng đã héo úa!
Một khúc xương màu vàng lóe lên trong ánh máu như muốn phá không chạy trốn.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo thất kinh, hắn đánh ra một tia chớp hóa thành một con Toan Nghê há miệng gầm thét, tức thì nó nhào tới ngăn cản lại khúc xương vàng kia.
Chỉ là khúc xương này có chút đặc thù, không ngờ lại có thể xuyên thủng Toan Nghê rồi lao vút hòng bỏ chảy khỏi cung điện bên dưới lòng đất, thoát ly khỏi vực sâu này.
Yêu Nguyệt công chúa xuất thủ, nàng đánh ra một luồng ánh trăng ôn nhu lên trên khúc cốt phù này khiến cho nó hơi khựng lại.
"Ầm!"
Huyền Côn cũng xuất thủ, hai tay kết ấn hóa thành ánh sáng cuồn cuộn phong ấn cốt phù này lại.
Thạch Hạo biết đây là thứ gì, chắc chắn là Bảo mệnh phù, là chí bảo được Thư viện Thiên Thần ban cho, không ngờ nó lại hoàn toàn khác với những đệ tử bình thường khác.
Thạch Hạo lại diễn biến ra Lục Đạo Luân Hồi thiên công, sáu cái hố đen xuất hiện và cùng xoay tròn, chớp mắt đã ổn định lại cốt phù này rồi nghiền nó thành bột mịn.
Một tiếng hét thảm như có như không truyền tới, là minh chứng cho việc Phong Hành Thiên đã hoàn toàn chết đi, cũng không cách nào phục sinh lần nữa.
Thạch Hạo lặng yên đứng nơi đó thật lâu mà chẳng hề nói gì, một chí tôn trẻ tuổi tu ra ba luồng tiên khí cứ thế bị hắn giết chết, cảm giác hơi mộng ảo.
Là do Lục Đạo Luân Hồi thiên công quá mạnh hay là Phong Hành Thiên quá yếu?
Đây chính là nhân vật đã tu ra ba luồng tiên khí đầu tiên mà Thạch Hạo giết chết. Nếu chuyện này mà lan truyền thì chắc chắn sẽ tạo nên cơn chấn động vô cùng lớn.
Thạch Hạo ra tay, quả nhiên sau khi cây dược này nhảy vào trong lòng đất thì tựa như biến mất vậy, không cách nào bắt được.
Tiếp đó, nó lại xuất hiện tựa như là đang khiêu khích vậy.
"Hả?" Thạch Hạo thất kinh, hắn cảm ứng được một hơi thở quen thuộc bên trong cung điện này, là thuộc về sinh linh không đầu kia.
Lẽ nào thần dược này đang cám dỗ bọn họ? Hi vọng sẽ lưu ở đây càng lâu càng tốt, bởi vì sau khi sinh linh không đầu kia quay trở lại thì lúc đó sẽ không một ai có thể trốn được nữa.
Thạch Hạo tạm thời dừng lại rồi nhìn về ngọn núi cao cao nơi sâu nhất, nơi đó có một tế đàn, bên trên có các loại hộp báu rất tinh xảo.
Nhưng, dù là hộp báu hay là những thứ tinh xảo khác cũng không phải là bảo cụ, có hoa mà chẳng hề có quả.
Thế nhưng, hộp báu đầy bắt mắt ấy đáng lẽ phải chứa đựng món báu vật gì đó mới đúng, đáng tiếc hắn nhìn mãi mà chẳng thấy thứ gì.
Sau khi Thạch Hạo mở ra hộp báu này thì thấy một cái cây dài bằng lòng bàn tay, nhìn hình dáng thì tựa như là một chiếc chìa khóa.
Việc này làm hắn cảm thấy hoang đường, nơi trung ưng của tòa cung điện có một tế đàn to lớn, bên trên tế đàn to lớn này lại có một chiếc hộp đầy đẹp mắt, mà bên trong chiếc hộp này lại chứa một chiếc chìa khóa.
Đáng lẽ, chiếc chìa khóa này đã bị lấy đi từ lâu mới đúng!
Bên trên tế đàn hiện dày đặc các vết rạn nứt.
Thạch Hạo mở ra thiên nhãn quan sát thật kỹ, đáng tiếc cũng chẳng có phát hiện mới gì, nơi này cũng chỉ là một điện thờ cổ bỏ hoang mà thôi.
Hai người kia vẫn đang truy đuổi thần dược, bọn họ cũng từng tới nơi này, dù sao thì cũng đã tới trước Thạch Hạo nhưng lại thiếu đi vẻ trầm ổn như hắn.
Ầm!
Thạch Hạo muốn dịch chuyển tế đàn đã rạn nứt này hòng xem thử bên dưới có gì hay không, nhưng nó lại vô cùng cứng rắn.
Hắn hao tốn hết cả sức lực thì mới có thể dịch chuyển sang một bên, trong lúc này thì những vết nứt càng sâu và nhiều hơn.
"Hả?!" Đột nhiên Thạch Hạo giật bắn cả người, sau khi tốn hết sức lực đẩy dời đi và xuyên qua kẻ hở của những vết nứt thì hắn thấy được, bên trong tế đàn này có một chiếc chìa khóa được chế tạo từ một khúc xương trắng hếu.
Việc này khiến Thạch Hạo khó hiểu, vừa nãy hắn vận dụng thiên nhãn quan sát thế nhưng chẳng hề nhìn thấy gì, nhưng giờ sao lại thấy thứ này?
Rất nhanh trong lòng hắn chợt mừng rỡ, lẽ nào tòa tế đàn này mục đích là thờ cúng chiếc chìa khóa bằng xương này!