Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1185 : Khát khao

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Hoang, hắn không chết?



Cả khu vực ầm ĩ không thôi, đâu đâu cũng là tiếng thảo luận, Thạch Hạo tái hiện đã khiến rất nhiều người thất kinh.



Mọi người quan sát nhìn về màn ánh sáng bên ngoài cơ thể của hắn, đó chính là Động thiên duy nhất, tựa như là một chiếc vòng thần với kích thước cao hơn một người và bao trọn hắn vào bên trong, vạn pháp bất xâm, bất bại bẩm sinh.



"Hắn cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, vả lại trên con đường kim thế pháp cũng đi tới tuyến đầu, lúc ở Động thiên cảnh thì đã hoàn toàn khác biệt với cổ nhân, hoàn toàn thoát ly ra khỏi!"



Rất nhiều người với ánh mắt hừng hực kích động không thôi, đối với mọi người thì đây chính là một người dẫn lối, là một người đặt nền móng, cặp mắt của những người đang muốn thoát ly ở Động Thiên cảnh bốc lên ánh sáng xanh lục, rất muốn xông thẳng về trước.



Nhưng bọn họ lại không dám, chỉ sợ sẽ chọc giận thiếu niên này, vạn nhất hắn mà tức giận thì chuyện vui hoá thành buồn ngay.



Về phía mọi người, đây là một truyền kỳ bằng da bằng thịt, nếu như có thể lĩnh giáo Thạch Hạo, nếu như có thể thỉnh cầu người trước mặt hướng dẫn đôi chút thì đó là cơ duyên hiếm thấy cỡ nào chứ.



Ít nhất, ở Động Thiên cảnh thì người này chính là vô địch!



Việc đã tới nước này thì Nguyên Đằng làm sao có thể khiêu chiến được chứ, hiện giờ tâm trạng của hắn chính là hành hương, bởi vì càng đi về trước con đường này thì càng có thể cảm nhận được sự khó khăn của việc thoát ly là như thế nào! Thiếu niên trước mắt này đã tới bước này, thật sự là rất nghịch thiên mà, khiến người khác phải kính nể.



"Ta có thể... đi bên cạnh ngươi được không?" Nguyên Đằng có chút không được tự nhiên nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường này, vô cùng là ngại ngùng.



"Bỏ đi, ngươi cũng có nơi của ngươi, Thánh viện là lựa chọn tốt nhất của ngươi!" Thạch Hạo nói.



Nguyên Đằng thất vọng, thật sự là hắn rất muốn thỉnh giáo, dù cho có dùng lễ bán sư* thì cũng có thể.



(*): Ý là có thể dùng một nửa lễ nghĩa của việc bái sư.



"Đương nhiên, trong những ngày sắp tới nếu có nghi vấn gì thì có thể lại đây, chúng ta cùng nhau thảo luận." Thạch Hạo cười nói.



Nguyên Đằng mừng rúm, thảo luận gì chứ, cơ bản hắn chưa hề đạt tới độ cao đó mà là chỉ điểm cho hắn mới đúng, cho nên hắn vô cùng cảm kích và vội vàng thi một đại lễ.



Vào lúc này, khu rừng tùng đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, rất nhiều người đều có thể nghe được lời nói chuyện của hai người và có không ít người lộ vẻ ước ao, ai cũng muốn lĩnh giáo Thạch Hạo cả.




Bởi vì, bọn họ đều lựa chọn kim thế pháp nên ai cũng là đối thủ cạnh tranh của nhau cả, tới thời điểm tranh đấu thì chỉ có nhân tài ưu tú nhất mới có thể tiến vào Thánh viện, nếu như Lâm Mông bị thương nặng thì sẽ là cơ hội vô cùng lớn đối với bọn họ.



"Ha ha..." Lâm Mông nở nụ cười, gật đầu nói: "Đều là người của cửu Thiên cả, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ ra tay giúp đỡ, không cho phép bí bảo này rơi vào tay bọn hạ giới!"



Nghe nói lời này thì vẻ mặt của mọi người vô cùng đặc sắc, mỗi một người đều đang lo lắng suy nghĩ tới kết cục của hắn, thế nhưng cũng không ai lên tiếng nhắc nhở!



KIm Vân tuy ngoài cười thế nhưng trong lòng chẳng cười chút nào gật đầu đáp lại, thế nhưng ít nhiều cũng cảm thấy chút chột dạ rồi len lén nhìn về Thạch Hạo, lúc này vừa khéo hắn cũng liếc nhìn sang nên khiến nàng rùng mình một cái.



"Nguyên Đằng, không phải ta nói rồi à, đạo hữu thuộc cửu Thiên chúng ta bị người bắt nạt, ấy vậy ngươi lại không hề ra tay chút nào, đáng lẽ phải dũng cảm đứng ra bênh vực mới đúng chứ!" Lam Mông quay về phía Nguyên Đằng rồi nói.



Nguyên Đằng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, hắn cũng chẳng muốn nói chuyện làm gì, Lam Mông chết hay sống cũng không có liên hệ với hắn, hắn cũng không muốn bị quấn vào trong.



"Ngươi cho rằng có thể thắng được ta à, cảm thấy mũi tên này ngoài ngươi ra thì không ai có thể giữ được chứ gì." Thạch Hạo lên tiếng.



"Ha ha, trên cửu Thiên này, không phải ai cũng có thể ngông cuồng ngang ngược được đâu, ngươi có thể thắng được một hai cao thủ thế nhưng thế gia cổ lão san sát, không phải là nơi ngươi có thể hống hách lộng hành đâu." Lam Mông lạnh nhạt nói.



"Nói như vậy, ngươi muốn áp chế ta à?" Thạch Hạo hỏi.



"Chính xác!" Lam Mông gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Dương, nói: "Đạo huynh, áp trận giúp ta."



Vương Dương gật đầu, nói: "Mũi tên tiên kim không thể để hắn mang đi được, ngươi cứ ra tay đi, ta ở đây canh giữ, hắn mà muốn chạy thì sẽ xuất thủ ngay."



"Nửa người trên ở trần trông tinh lực rất cương mãnh, vốn còn tưởng ngươi là một người thẳng tính, ai dè cũng thèm khát báu vật này, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, chỉ tới thế là cùng. Hai người các ngươi cùng lên đi, ai có thể tạo ra chút thương tổn nào cho ta thì mũi tên tiên kim bảy màu này sẽ là của kẻ đó!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.



"Để ta xử lý ngươi!" Lam Mông xuất kích, chớp mắt đã tới gần.



Vương Dương cũng phóng ra tinh lực đầy khủng khiếp, bất cứ lúc nào đều có thể xuất kích.



Tất cả mọi người chẳng còn gì để nói, đương nhiên nội tâm rất là hưng phấn, rất muốn nhìn thấy một màn đối chọi này.