Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1186 : Sáng tỏ

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Lam Mông chỉ để lại một vệt bóng mờ ngay tại chỗ, hắn tựa như một giấc mộng xa vời chớp mắt biến mất rồi ngay lập tức xuất hiện ngay trước mặt Thạch Hạo.



Ầm!



Tay phải sáng rực của hắn vung tới hoá thành một cái thớt màu vàng óng to lớn, đây chính là Xích Kim thủ, là một môn bảo thuật tiếng tăm lừng lẫy.



Hư không bị ép nổ tung, khu vực nơi này chấn động kịch liệt!



Mặc dù mọi người đều biết Lam Mộng chắc chắn không phải là đối thủ của Hoang, thế nhưng khi thấy cảnh này vẫn rất chấn kinh, chưởng lực của người này quá mạnh mẽ.



Loại sức mạnh như này quá đáng sợ, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ bị đánh thành tro tàn, bên trên chiếc thớt này có rất nhiều cốt văn phức tạp vô cùng.



Lam Mông cười khẩy, Xích Kim thủ rất là ảo diệu, hắn từng dùng môn này luận bàn với Kim Vân và chấn cho nàng ho ra đầy máu.



Hắn phán đoán thiếu niên này mạnh hơn Kim Vân thế nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu cả, dù sao thiếu niên này cũng không phải thuộc trong đám người Thập Quan vương, Trích Tiên gì cả, sẽ không có thủ đoạn nghịch thiên.



Đáng tiếc, hắn chắc chắn sẽ thất vọng.



Đương nhiên trong lúc này hắn cũng không hề cảm nhận được, bởi vì nhìn thấy Thạch Hạo hờ hững giơ chưởng của mình lên và vỗ tới.



"Hờ hững như vậy mà đòi đấu với ta?" Hắn cười khẩy, cảm thấy Thạch Hạo đang tìm chết thì đúng hơn.



Lam Mông hét lớn một tiếng rồi màu sắc chiếc thớt vàng óng do bàn tay hoá thành càng rực rỡ hơn nữa, phù văn liền tăng thêm mấy phần, hắn quyết tâm một đòn phải phân thắng bại, lập uy ngay tại đây.



Vì vậy, hắn tăng mạnh sức lực, không tiếc vận dụng tiềm năng, tiêu hao hết tinh khí vốn có.



Ngược lại hắn cũng rất cẩn thận, dù sao Kim Vân cũng đã thất bại cho nên nhận thấy người này chẳng hề đơn giản, vì lẽ đó một chưởng hạ xuống chẳng chút lưu tình.



"Ầm!"



Tiếng rung vang dội, ánh vàng tứ tán đi kèm là tiếng rên rỉ nặng nề, một bóng người miệng đầy máu tươi bay ngược ra ngoài.



Vương Dương áp trận ở phía sau, vốn vẻ mặt của hắn chẳng chút gợn sóng nào, hai mắt đầy thâm thuý quán sát, thế nhưng lúc này nơi khoé miệng chợt giật giật tựa như cảm nhận được sự đau đớn giống như của Lam Mộng.



Bởi vì, Lam Mông bị một bàn tay vàng lớn đánh bật ngược ra sau, tựa như tiện tay hất tung một con ruồi, sức lực mạnh mẽ ấy khiến người run sợ.



"A..."
Khoé miệng của Vương Dương co giật, hắn há miệng tỏ vẻ cay đắng, tiếp đó là ầm một tiếng, cả người hắn bị chấn bay ngược ra ngoài, Động thiên duy nhất toả ánh sáng chói loà.



Hắn đã bị thương nặng, đã bị Động thiên duy nhất ấy đánh cho gãy vụn xương cốt.



Thời khắc này, dù là Vương Dương hay là Lam Mông đều biết người này là ai, trong lòng hai người chỉ biết cười khổ, bị lừa quá thảm, rất muốn xông lại giết chết Kim Vân.



Hai người cảm thấy quá oan uổng, hành động vừa rồi của hai người tựa như là một trò cười, tại sao lại đi khiêu chiến người này chứ, đúng là tìm cái chết mà.



Một người từng bị chí tôn Nguyên Thanh trục xuất vào trong Cổ quáng Thái sơ mà không hề bỏ mạng, há lại là người bọn họ có thể chiến thắng?



Chỉ là, ai sẽ nghĩ hắn vẫn còn sống và lại xuất hiện ở đây chứ, trong lòng hai người vô cùng tức giận.



"Ta muốn biết, người ở bên trong chiến trường Tiên gia kia có phải là ngươi hay không?" Vương Dương không cam lòng hỏi thế.



Hắn có sự nhạy cảm của một con dã thú, như cảm nhận được điều gì đó.



"Đúng!" Thạch Hạo gật đầu thừa nhận ở nơi này.



"Người đi bên cạnh Vương Hi cũng chính là ngươi?" Vương Dương nghẹn ngào nói lớn.



"Chính xác!" Thạch Hạo đáp lại đầy chắc nịch.



Thời khắc này, đừng nói là Vương Dương mà ngay cả đám người như Lam Mông, Nguyên Đằng, Kim Vân cùng với toàn bộ mọi người đều như hoá đá, chỉ trong nháy mắt thì bọn họ bừng tỉnh, hoàn toàn hiểu ra.



Không phải Hoang thì là ai?



"Giết chết Tam Đầu vương, chém tan Hư Không thú, đều là sự thật, đều do Hoang làm cả!" Có người hét lớn.



Trước kia có rất nhiều người nghi hoặc và không tin tưởng về việc người đi theo của Vương Hi làm ra, nhưng giờ thì đã hiểu.



Người này là Hoang, có thực lực ấy!



Huống hồ, về sau hắn còn trở mặt với cả Vương gia, chẳng hề e sợ.



Nhiều người sợ hãi, tất cả đã sáng tỏ, mọi người không ngừng thầm than, tên biến thái đầy mạnh mẽ này sớm đã tiến vào trong thư viện rồi.