Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1241 : Dấu ấn Chiến thần
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Cho tới hiện tại thì linh giác của Thạch Hạo rất nhạy cảm, nhận thức siêu phàm, đầu tiên là cảm thấy vòng thần sau đầu của mình đang chiếu rọi về những người thần bí kia.
Bọn họ đều là đại đạo, tất cả đều là những vết tích vô thượng đang cộng hưởng với nơi này, đang tụng kinh trước thần miếu, ngàn tỉ năm trước từng có một nhóm người tham gia ngộ đạo như vầy và vẫn ngồi mãi cho tới tận ngày nay!
Trong lòng Thạch Hạo chợt ngộ ra và từng bước đi về trước, thân thể chịu phải sức ép do áp lực tạo ta, hơn hai trăm đốt xương trong cơ thể đều vang lên từng tiếng kọt kẹt, bất cứ lúc nào cũng có thể phân rã.
Nhưng, hắn không hề dừng lại mà chầm chậm cùng kiên định bước tới, đi lại trước ngôi thần miếu cổ xưa vàng óng ấy, tiếp cần đám người kia.
Tiếp đó, Thạch Hạo ngồi xếp bằng phía sau đám người này, tuy rằng vẫn còn cách một khoảng thế nhưng đây đã xem là cực hạn rồi.
Việc này khiến hắn ngơ ngác, đám sinh linh này ra sao mà dấu ấn bọn họ lưu lại lại mạnh mẽ như thế, mạnh như hắn, có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong Thiên Thần mà cũng không cách nào lại gần được.
"Rắc!"
Trong chớp mắt Thạch Hạo ngồi xuống thì chân phải lập tức bị bẻ gãy, cùng với việc tĩnh tọa, lắng nghe Thần ma tụng kinh ở nơi này thì xương cốt toàn thân của hắn tựa như bị búa nện, tiếng vang không ngớt truyền ra.
Đau, đau tới mức khó có thể nhẫn nhịn được!
"Ầm!"
Thạch Hạo run rẩy, cả người co giật!
Tựa như hắn đang gặp phải một cú va chạm nghiêm trọng nhất, ngay cả thân thể cũng biến hình, bộ khung xương không cách nào chống đỡ cơ thể hắn được nữa, huyết nhục co rút, thân thể co quắt trên mặt đất, kỳ lạ và đáng sợ.
Các khớp xương của Thạch Hạo đang tách ra!
Lúc này, xương cốt toàn thân bắt đầu rạn nứt, tiếp đó càng nhiều vết rạn xuất hiện, xương cốt bắt đầu tan vỡ toàn diện.
Đây là một biến cố đáng sợ vô cùng, làm cho người khác lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Nhưng, Thạch Hạo vẫn kiên cường gắng chịu, ráng làm cho huyết nhục từ từ phục hồi như cũ, những xương cốt vỡ nát không có tiêu tán mà cưỡng ép chúng tụ lại cùng nhau, tiếp tục chống đỡ loại áp lực này.
Hắn vô cùng đau đớn, bởi vì trong nháy mắt khi hắn ngồi xếp xuống thì đã biết kết quả như này rồi, mặc cho việc đau đớn khó tiếp nhận được nhưng tâm linh lại vô cùng thỏa mãn.
Chỉ vì, hắn đang tiếp nhận cuộc rèn luyện này!
Tiếng tụng kinh của thần ma tự nhiên ấy đã được hắn thông hiểu, hắn như được nghe một loại thần âm cao nhất, xương cốt bị đánh nát, tựa như được bách luyện.
Trong lòng Thạch Hạo sinh ra ý nghĩa và lộ vẻ kinh ngạc, một vài người xung quanh tựa như nhận biết được điều này, cách đó không xa thì cả người Yêu Nguyệt công chúa toàn là mồ hôi, khổ sở chèo chống ở nơi đó.
"Ngươi... kiên trì vậy luôn à, gắng gượng lâu như thế!" Yêu Nguyệt công chúa cắn răng, sắc mặt trắng bệch, nàng là số ít chí tôn trẻ tuổi không có dung hợp ngay đạo chủng mà chọn việc tới nơi này.
"Lại gặp nhau nữa rồi!" Thạch Hạo mỉm cười.
Sau đó hắn đứng dậy, rời khỏi ngôi miếu cổ và tiến về phía trước.
"Người trẻ tuổi, ngươi rất giỏi." Lão quái vật hai viện than thở.
"Xin chào hai vị tiền bối!" Thạch Hạo hành lễ với bọn họ.
"Haizz, mấy người tiểu Thiên vương cũng từng kiên trì ở nơi này, rèn luyện thân thể mình, ta cho rằng người ở đương đại sẽ không còn ai có thể đi tới bước này, xem ra chúng ta đều sai cả." Có người thơ dài.
"Đi thôi, ngươi đã tự mình mở ra đạo cốt tại nơi này rồi, thừa dịp nó chưa khép kín thì sớm đi tìm dịch thể của Ích Tà thần trúc đi, nói không chừng có thể tìm thấy một cây cổ xưa nhất và rèn luyện thân thể." Một vị trưởng lão nhắc nhỏ.
Thạch Hạo cáo từ, rời khỏi nơi này.
Trên đỉnh cao, ngoại trừ ngôi miếu cổ đang lơ lững kia ra thì phía trước chỉ có một con đường nhỏ từ từ men xuống tới ngọn núi, thông nhập vào trong hư không.
Đây chính là cầu thần hư không!
NÓ được dùng đá cuội lát thành, tựa như là một cây cầu nhỏ được xây dựng ngay trên hư không.
Trên đường, Thạch Hạo cảm nhận được áp lực chợt giảm xuống, rời xa dấu ấn Chiến thần thì sẽ không còn gian nan như trước nữa, có thể cất bước nhẹ nhàng.
Nhưng, trên đường đi này có rất nhiều người dừng lại và chìm trong vẻ khùng dại, người thì cười hì hì, kẻ lại khóc lớn la trời, đều là tu sĩ của hai viện.
Thạch Hạo nhíu mày, hắn cảm nhận được hàng loạt tâm tình, đó là những mảnh vỡ của anh linh được lưu lại từ cổ đại, không ngờ nó lại ảnh hưởng tới tu sĩ của hiện tại đang xông vào đây, khiến bọn họ trở nên điên dại.
Thạch Hạo không hề bị lay động, thừa dịp xương cốt còn chưa khép liền hắn phải nhanh chóng tìm được một vài Ích Tà thần trúc để rèn luyện bản thân.
Đường nhỏ khúc khuỷu, tiến vào trong một bí cảnh thần bí.
Nơi đây có đồi núi nhưng vị mây mù vờn quanh, trông như là tiên cảnh vậy, nhưng trên thực tế đây mới thật sự được gọi là Gò Tiên.