Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1242 : Tựa như đi trên đất bằng

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Con đường nhỏ tựa như chiếc cầu dẫn tới mảnh đồi núi này, tiến thẳng vào trong khu vực Gò Tiên.



Sương trắng bồng bềnh, thác nước vàng trút từ trên cao xuống đỉnh núi, nơi đây xinh đẹp tới lạ lùng, khí tức Tiên đạo ngập tràn.



Khu vực này cũng chẳng phải nhỏ, chí ít là không cách nào thấy được phần cuối, và quan trọng nhất chính là nó đang lơ lững giữa không trung, cách rất xa với mặt đất, tựa như là một vùng đồi núi thánh khiết đầy thần bí.



Chỉ là, nếu như đứng ở trên mặt đất thì sẽ không cách nào thấy được nơi này.



"A..." Trên đường đi có không ít người ôm đầu rên rỉ, thậm chí còn lăn lộn bên dưới mặt đất với vẻ đau đớn khó tả, tất cả đều là học sinh của hai viện.



"Ha ha... Ta chiếm được kinh văn đệ nhất của Tiên cổ, nhất định sẽ vô địch thiên hạ!" Có người cười như điên, nước mắt gần như trào hết ra ngoài.



Trong hư không thi thoảng sẽ có lưu quang xẹt qua, đó chính là dấu ấn mà các anh linh lưu lại, nó ảnh hưởng sâu tới tất cả mọi người, quấy nhiễu nguyên thần của bọn họ.



Nhưng, theo thời gian chuyển dời thì những dấu ấn anh linh kia sẽ rời đi, cũng sẽ không giết chết những người này, cho nên đây cũng chính là nguyên nhân mà trưởng lão hai viện dám để đệ tử môn đồ của mình tới.



Giữa đường, có người dần tỉnh lại trong cơn u mê, thế nhưng nếu như lại để cho các dấu ấn linh bám vào người và không thể kiên trì được nữa thì sẽ điên dại như cũ.



Cũng sẽ có người nhờ đó mà thu được lợi lớn, những mảnh vỡ anh linh này là nhận thức khiếm khuyết, là dấu ấn tinh thần do các cường giả vô thượng ở cổ đại lưu lại, có lẽ bên trong sẽ được ghi lại những công pháp kinh thiên động địa, nếu như có người vận may đủ lớn và được tàn hồn anh linh này tán thành, lúc đó sẽ đạt được truyền thừa kinh thế.



Đương nhiên, loại người may mắn như vầy cực ít, bởi vì những mảnh vỡ anh linh này quá không trọn vẹn, sớm đã không còn ý thức tự chủ nữa nên rất ít tán thành những người khác.



"Ngươi... là Hoang!" Ven đường đi có người tỉnh lại và thấy Hoang chẳng hề bị quấy nhiễu gì cả, lúc này tâm thần chấn động, ý chí của người này mạnh tới mức nào vầy?



Thạch Hạo cất bước như cũ, tuy rằng thi thoảng sẽ có anh linh lao tới thế nhưng đều bị tinh lực nồng đậm của hắn đánh văng ra, hắn tựa như là một con Chân long cất bước trên thế gian.



Xương cốt của hắn rạn nứt, cốt tủy vàng óng lưu chuyển trong thân làm tản ra khí tức cực kỳ khủng khiếp, dù muốn che giấu cũng không cách nào được, cho nên mới khiến cho rất nhiều anh linh đều thối lui.



Đương nhiên cũng sẽ có một vài anh linh mạnh mẽ lao tới, chúng có thể hóa thành thực thể, nuốt lấy nhật nguyệt sơn hà.



Chính cốt tủy vàng óng của Thạch Hạo đã hấp dẫn bọn chúng, tựa như thức tỉnh lại những ký ức đã quên, họ từng là những sinh linh vô thượng, từng có loại tinh lực như thế này.



"Keeng!"



Thạch Hạo rút ra tiên kiếm Đại La, thứ này rất kỳ dị, không ngừng tỏa ra mưa ánh sánh, chỉ một chiêu kiếm đã đánh bay anh linh đầy đặc biệt kia, làm cho chúng nó không cách nào tiến lại gần.



Thạch Hạo sớm biết thanh kiếm này có gì đó kỳ lạ thế nhưng vẫn kinh ngạc không thôi, không ngờ có thể phát ra uy thế đánh lui những anh linh ở nơi này!



Boong!



Đúng lúc này chợt có một anh linh chợt hóa thành một thanh thần kiếm, nó cũng lấp lánh tỏa ra ánh năm màu bổ nhào về mi tâm của Thạch Hạo.



Lúc này chợt nơi trán của Thạch Hạo ứa máu tươi, đầu lâu như nổ tung, nếu như không có bất ngờ gì thì hắn nhất định sẽ bị trúng chiêu, sẽ bị anh linh bám lấy.


Thạch Hạo kinh hãi về độ hoàn chỉnh của nó, có lẽ sẽ có ký ức của năm xưa!



Hắn nắm chặt lấy tiên kiếm Đại La rồi nhằm ngay về phía nó.



"Vù!"



Cuồng phong thét gào, con chim này dừng ngay giữa không trung rồi nhìm chằm chằm tiên kiếm Đại La.



"Xoẹt!"



Thạch Hạo khẽ rung kiếm, lập tức con chim này giang cánh chạy trốn.



"Kỳ lạ thật!" Thạch Hạo thì thầm.



Tiếp đó có một ông lão nông dân tay cầm giỏ hái thuốc, nói; "Lại có người tới nữa à, cơ duyên tự mình nhận lấy."



"Ông là?" Thạch Hạo sởn cả tóc gáy.



Bỗng dưng nơi đây xuất hiện một lão nông lên tiếng như vậy, có chút không bình thường.



"Ta chỉ là một bức tranh được người xưa khắc vẽ lên trên vách đá mà thôi, sau đó sinh ra một chút linh tính, phụ trách việc trông giữ nơi này và hướng dẫn hậu nhân." Lão nông nói.



Thạch Hạo cứng đờ, mà sâu trong lòng chợt run rẩy, là người nào vẽ nên? Rõ ràng sở hữu sức mạnh kinh động thiên địa, nếu không thì chỉ một bức tranh làm sao có sinh mệnh được chứ.



"Xin tiền bối hướng dẫn!" Thạch Hạo thi lễ.



"Cứ đi vào bên trong, các lộ cao thủ đều được đối xử như nhau, ngươi có cảnh giới như nào thì sẽ nhận lấy áp lực như ấy, sẽ rất nguy hiểm đó, ngươi có muốn tiếp tục không?"



"Tiếp tục!" Thạch Hạo không chút do dự trả lời, đồng thời hỏi thăm về tung tích của Ích Tà thần trúc.



"Có vài cây, trong đó có một cây lâu tuổi nhất vẫn chưa từng được ai phát hiện." Lão nông nói



Thạch Hạo cẩn thận thỉnh giáo thêm một vài vấn đề nữa rồi nhanh chân cất bước.



Cũng không biết đã tiến lên được bao lâu thì hắn nhìn thấy một ngọn núi đá ở phía xa xa, bên trên đỉnh xuất hiện một cây châu tử trắng bóng như tuyết, nó có kích thước to như vại nước, lan tỏa ánh bạc thánh khiết.



Ầm!



Đột nhiên, lôi điện hỗn độn nổ tung xung quanh nó.



Từ tĩnh lặng chợt biến thành dữ dội, Thạch Hạo trợn tròn mắt, cây đại thụ đó như thế nào mà lại rước lấy tia chớp hỗn độn đánh vào!



"Ồ, nó lại xuất hiện nữa, Ích Tà thần trúc cổ xưa nhất." Lão nông kinh ngạc.