Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1261 : Đạo bên trong

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Thiên địa đại đạo, rộng lớn vô biên!



Nó vô hình vô chất, không có kích thước cụ thể, càng không hình dạng thật sự, nó là vô thượng, là cao cao không thể với tới.



Lúc này, một gợn sóng to lớn nghiền ép xuống khiến đất trời run rẩy, khiến trung tâm sinh mệnh của Thạch Hạo rung động, linh hồn như muốn sụp ra, nếu không có phiến đá dưới chân bảo vệ thì chắc chắn sẽ biến thành tro bụi.



Hắn lau sạch máu nơi khóe miệng, nhìn chăm chú không trung, thể ngộ loại "Đại Đạo" bao la kia, tuy rằng không nhìn thấy cụ thể thế nhưng các loại mưa ánh sáng cùng với khí thế vô hình ấy cũng đủ khuất phục lòng người.



Đại thế, đại đạo!



Thạch Hạo nhắm mắt lại, toàn bộ thần giác đang chìm trong trạng thái nghiên cứu ước số bé tí kia quay trở lại, tạm thời không suy nghĩ gì về những nền tảng cấu tạo nên bộ phận của trật tự, mà là bắt tay vào "Đạo" cổ điển nhất.



Cái gọi là đại thế, cái gọi là đạo như này hoàn toàn là một khái niệm trừu tượng nhất, không giống như là xích thần trật tự, chúng cần phải được cấu trúc lại.



Nếu như muốn cấu trúc thì đó chính là vô cùng vô tận xích thần trật tự đan xen lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, lít nha lít nhít, xây dựng nên tràng vực vô hình trong càn khôn.



Mà Đạo như vậy thì làm sao diễn dịch, làm sao giải thích, gần như rất khó tách, vì nó thiên biến vạn hóa!



Muốn mô phỏng cụ thể theo đó hay thậm chí nói là khắc lại thì không thể nào hoàn thành được.



Cái gọi là ngộ đạo, nắm giữ được đạo tắc, những thứ này kỳ thực đều là quy tắc nhỏ rõ ràng, không thể là áo nghĩa cuối cùng của đại Đạo.



Hoặc cũng có thể nói, chỉ là một góc mà sinh linh đã rút được từ trong đại Đạo thiên địa, đạt được mảnh vỡ, hiểu rõ một đoạn ngắn, mà không phải khống chế toàn bộ.



Nếu như hiểu rõ toàn bộ đại Đạo thì đã hoàn toàn siêu thoát lên trên, không những trường sinh bất tử mà hơn phân nửa còn có thể xưng là trời xanh rồi.



Thạch Hạo hoài nghi, ngay cả Chân Tiên cũng chưa chắc hoàn toàn lĩnh ngộ, biết toàn bộ Đạo.



"Cái gọi là vạn đạo chư thiên, vậy có thể nói có vô hạn đại Đạo, có vô số loại đại Đạo ư? Nếu như vậy, thì sao có thể tìm hiểu được toàn bộ chứ." Thạch Hạo tự nói.



Xa xa, mái tóc tím của cô gái xinh đẹp hoàn mỹ không ngừng phát ra ánh sáng lấp lánh, trong đôi mắt có ánh lành lướt qua, nàng rất kinh ngạc, chỉ là một thiếu niên, cảnh giới còn không cao lắm, lại sắp đặt chân lên lĩnh vực như vậy hay sao?



Rất nhanh, Thạch Hạo lắc đầu, hắn lập tức hiểu rõ, cái gọi là vạn đạo chư thiên quá cụ thể, đây là một loại luận cứ hoang đường.



Đạo, chỉ có một, chính là Đạo, không cần phải chia làm loại này loại kia, những người muốn phân tách thì đều sai lầm cả



Hắn hiểu rằng, những tu sĩ cảnh giới cao đều sẽ biết, đại Đạo vô hình, không có xu hướng ổn định, không thể dự đoán, riêng mình nó cao cao tại thượng.



Chẳng qua là, từ xưa tới nay, khi có người ngộ đạo, tình cờ lấy ra được một chút mảnh vỡ quy tắc của Đạo thì chợt cảm thấy đã thể ngộ được một loại Đạo nào đó, rõ ràng đây cũng là một lý luận đúng.




Xa xa, cô gái xinh đẹp kia ngạc nhiên, nàng cảm thấy người trẻ tuổi này có thể đã tẩu hỏa nhập ma rồi, đang nghĩ có nên cứu giúp hay không.



"Ta không điên đại, con đường này cần theo đuổi Đạo trong cơ thể! Một hạt bụi, có thể lấp đầy biển lớn, có thể phá tan vũ trụ bao la, mà thân thể ta tuy rằng nhỏ bé, cũng có thể phá tan Đạo của đất trời rộng lớn!"



Một lát sau, Thạch Hạo yên tĩnh không chuyển động, quy tắc chư thiên hạ xuống bao quanh hắn, vẫn không ngừng tìm hiểu, vẫn không ngừng thăm dò.



Thân thể của hắn tương hợp với vũ trụ rộng lớn, Đạo bên trong cơ thể của hắn tương hợp với Đạo vô thượng bên ngoài.



Trước tiên, hắn hiểu rõ bộ phận tạo thành xích thần trật tự, cũng chính là những ước số tinh tế kia, sau đó lại phỏng đoán độ rộng lớn của Đại Đạo, Thạch Hạo đã rơi vào tầng niết bàn sâu nhất.



Lúc này, hắn tựa như một kẻ đã chết.



Cũng không biết qua bao lâu, vô số những sợi pháp tắc từ trên trời giáng xuống quấn quanh trên người hắn và kết thành một chiếc lưới, sau đó lại tiếp tục đan xen, tiếp tục quấn quanh.



Cuối cùng, khi toàn bộ quy tắc quấn lấy nhau thì hình thành nên một cái kén, rất cổ điển, không có ánh sáng lộng lẫy, bao phủ Thạch Hạo vào trong đó.



"Dùng thân thể của ta làm thế giới, bên trong chính là Đạo."



Lời nói rất nhẹ từ bên trong kén truyền ra, thế nhưng lại khiến thân hình cô gái cách đó không xa chấn động và rùng mình một cái, nàng luôn cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.



Ầm!



Một lát sau, một đám lửa to bằng nắm tay từ bên trong kén lao ra, đầu tiên là hóa thành một chiếc gương chiếu rọi áo nghĩa của vô vàn đạo tắc, sau đó lại hóa thành Tiên hỏa phóng thích khí hỗn độn và bắt đầu quay nướng cái kén kia.



Thời gian không biết trôi qua bao lâu, xa xôi như trăm ngàn đời như vậy.



Ngọn lửa kia đốt cháy chiếc kén, tiếng kinh văn vang lên không dứt, sợi tơ trên cái kén kia không ngừng cưỡng ép tiến vào trong cơ thể Thạch Hạo, sau đó biến mất, cuối cùng đứt đoạn xuất hiện lại.



Đến lúc sau cùng, nơi đó là một mảnh cháy đen, cái kén đang tan rã!



"Kén Đại Đạo?" Cô gái đang quan sát kia chợt kinh sợ.



Lấy Đạo bên ngoài làm kén, bao lấy bản thân, theo đuổi Đạo bên trong, theo đuổi sự lột xác, khi kén phá ra, mong muốn sẽ được hóa bướm.



Cô gái kia cảm thấy, thiếu niên này là một người điên, không thể dùng lý lẽ thường để nói chuyện, chỉ có bị điên mới dám làm như vậy, muốn ép Đạo trong thân thể ra ư?



Rất nhanh, nàng hít vào một hơi lạnh, nhìn thấy bên trong cái kén cháy đen đang lộ ra một phần thân thể, không có ánh sáng lộng lẫy nhưng cũng không bị đốt trụi, nàng cảm thấy, thiếu niên này có thể sẽ thành công!