Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1262 : Hạt giống thành côn

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Cái kén giập vỡ từ từ bóc ra từng mảng, yêu dị mà kinh người.



Cái kén do đạo tắc xây dựng thành bị đốt đến tới mức tổn hại, nó tựa như miếng than cốc dần dần vỡ vụn, lộ ra người đang ở bên trong, da thịt hắn lờ mờ, bên trong đạo tắc lại có một loại khí cổ điển, không giống như vật sống mà ngược lại giống như là một đồ vật.



Ầm!



Cái kén cháy đen đột nhiên sáng rực và bốc cháy hừng hực, đó là quy tắc, đó là trật tự, dồi dào tới cực điểm, nhấn chìm Thạch Hạo.



Lúc trước, khi cái kén này bị ngọn lửa thần bí to bằng nắm tay đốt cháy thì cũng không chói mắt như vậy, lúc này lại bùng cháy đến mức tận cùng, rực rỡ đến cực điểm.



Đồng thời, đây mới là đáng sợ nhất, nó mang ý nghĩa là sự va chạm, sự dập tắt của quy tắc chư thiên, thân thể Thạch Hạo ở trung tâm ngọn lửa làm sao chống lại được đây?



Cách đó không xa, cô gái xinh đẹp kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay lúc nàng cho rằng Thạch Hạo có thể thành công thì lại xảy ra sự biến về chất như vậy, không thể đoán được.



Quả thực, Thạch Hạo đã gặp phải phiền phức ngập trời!



Cơ thể lờ mờ lập tức bị đốt cháy, sáng sủa đến đỉnh điểm, bởi vì hắn đã hóa thành bó đuốc, bị các loại quy tắc bao phủ, thiêu đốt cùng với cái kén kia.



Đây là lửa Đại Đạo, là ngọn lửa kinh khủng nhất do vạn Đạo chư thiên hóa thành!



Dưới ngọn lửa này cái gì cũng có thể bị thiêu huỷ, cái gì cũng có thể hóa thành tro tàn.



Đạo, trong trời đất bao la chỉ có một, nhưng lại có thể phân hoá thành hàng vạn quy tắc, lúc này chính là những quy tắc đó tạo thành ngọn lửa, có thể đốt tận tất cả.



Thân thể Thạch Hạo thủng trăm ngàn lỗ, trong nháy mắt không ra hình thù gì cả nhưng lại không có máu chảy ra, có chỉ là những loang lỗ cùng với những mảng đen kịt không ra hình thù gì.



Hắn tựa như một khúc than củi tả tơi, sau đó lại bị cả đống đá đập cho rách nát.



Lúc này, hắn đã đi tới bên bờ hủy diệt, bất cứ lúc nào thân thể, tinh thần cũng có thể biến mất.



Thạch Hạo thở dài, hắn cũng biết làm sao có khả năng sẽ thuận lợi như vậy được chứ, nếu như một lần lập tức thành công thì thời xưa đã có người thành tựu địa vị vô thượng này rồi, cần gì chờ tới hôm nay chứ. Đến nay còn chưa có người nào có thể đi thông con đường này!



Đồng thời cách đó không xa, đốm lửa thần bí to bằng nắm tay kia vẫn đang nhảy nhót, được tiên khí và ánh sáng hỗn độn quấn quanh, hiển lộ hết vẻ mông lung, cực kỳ thần bí.



Đốm lửa này, Thạch Hạo đã từng hoài nghi là lửa Tiên, là ngọn lửa hỗn độn, là ngọn lửa đứng đầu trong cửu Thiên thập Địa.



Nhưng hiện tại hắn lại hơi nghi ngờ về điều này, khó có thể nói rõ nó đến cùng là thứ gì. Nó có thể hóa thành tấm gương phản chiếu ra Đại Đạo thâm sâu nhất, lại có thể trở thành ngọn lửa đốt cháy vạn vật.



Ngay lúc nãy, nó đã từng miễn cưỡng thiêu rụi cái kén do quy tắc hóa thành!



Mà bây giờ nó lại chẳng hề chuyển động, chỉ khoanh tay đứng một bên nhìn hắn, như là đang lẳng lặng đợi một kết quả nào đó.



Thạch Hạo gặp phải nguy cơ lúc nào cũng có thể mất mạng, bị đốt tới mức đèn cạn dầu, da dẻ khô nứt, xương cũng sắp đứt rời, từ trên thân thể như than cốc của hắn vang lên những tiếng xèo xèo như dầu mỡ đang sôi, điều này khiến người ta trông mà tê cả da đầu.
Đúng lúc đó, có một âm thanh đứt quãng truyền đến, như ngọn nến lay lắt trong gió, mà lại còn rất tang thương, mang theo vẻ mệt mỏi, mang theo hơi thở già nua, mang theo hơi thở sắp chết.



Đó là đốm lửa cao bằng nắm tay, nó được tiên khí bao phủ, được ánh sáng hỗn độn vây quanh, càng ngày càng thần bí.



Mà vào lúc này, Thạch Hạo giật mình trợn to con mắt, bởi vì hắn nhìn thấy một mặt khác của đốm lửa này, khác với tất cả trước kia.



Đốm lửa cao bằng nắm tay, vẫn là một đốm như trước thế nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy vô số bóng người đang chiến đấu, đang gầm thét, đang kêu rên và vô tận ánh máu.



Ngàn tỉ sinh linh kêu rên, vô số ảo ảnh linh hồn tấn công.



Ầm!



Mãi đến cuối cùng, trước mắt hắn khôi phục yên tĩnh, âm thanh trong tai biến mất, đốm lửa kia tựa như mới khôi phục lại bình thường.



"Đốm lửa này đến cùng là cái gì?" Âm thanh Thạch Hạo đắng chát.



Sau đó, Thạch Hạo nhìn chăm chú trong cơ thể, đó là từng cánh cửa đầy rực rỡ, đang biểu thị đạo tắc vô biên, đang giải phóng những dây xích huyền ảo nhất.



Đây là Đạo bên trong, là Đạo của hắn!



Mà bây giờ hắn chỉ muốn đột phá cảnh giới, muốn trở thành cao thủ cấp Giáo chủ mà thôi, không phải đứng ở chỗ cao nhất trên đời, sự phóng thích lúc này chỉ là trong chớp mắt mà thôi, năm tháng sau này cần hắn mở ra toàn bộ cánh cửa.



"Dùng thân làm chủng, hoàn toàn tương tự với tưởng tượng của ta." Thạch Hạo tự nói, hắn đang đi con đường của chính mình, cơ bản là giống với những gì Đại trưởng lão truyền thụ cho hắn.



Theo đuổi Đạo bên trong, dựa vào bản thân, không theo đuổi Đạo của thế giới rộng lớn, đây chính là con đường của hắn.



Lấy thân làm chủng, chính là phải mở ra cánh cửa trong cơ thể mình, phóng thích Đạo của chính mình, đây mới chỉ khởi đầu, lúc này thật sự chỉ như là gieo xuống một hạt giống mà thôi.



Trong cơ thể hắn, vô số cánh cửa cũng không phải mở ra hoàn toàn mà đang chầm chậm khép kín, cuối cùng mỗi một cánh cửa đều chỉ để lại một khe hở và phóng ra một tia sáng trắng.



Cuối cùng, những tia sáng trắng này đan xen vào nhau, tổ hợp thành một hạt giống ngưng tụ trong cơ thể hắn, cuối cùng dung hợp lại cùng với thân thể.



Những người khác theo đuổi chính là lấy một hạt giống hoàn mỹ mà thế giới rộng lớn thai nghén ra, rồi dung hợp vào bên trong thân thể mình, đạt được sự tán thành của thế giới rộng lớn, điều này giống như là con trai của trời xanh.



Mà con trai của trời xanh như vậy tự nhiên sẽ được các loại quy tắc của thế giới rộng lớn này che chở, có thể sử dụng sức mạnh của trời đất bao la, thần uy khó lường!



Có điều đây chẳng qua cũng chỉ là được che chở trong vũ trụ bao la này mà thôi.



Thạch Hạo lấy thân làm chủng, đây là chuyện hoàn toàn khác nhau.



Hiện nay, hắn ngưng tụ ra hạt giống này, chính là bản thân, tương lai muốn dựa vào cũng chỉ là bản thân!