Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1273 : Hư đạo

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Ao bùn nhão rạn nứt, nước bùn bên dưới ồ ạt chảy lên trên, từng làn tiên khí theo đó thoát ra, Tiên phủ như muốn mở ra rồi!



Thạch Hạo đứng ở vị trí trung tâm nên chiếm cứ vị trí có lợi nhất, thủ vững tư thế bất cứ lúc nào cũng sẽ xông vào trong, đây tất nhiên sẽ khiến cho bốn đại chí tôn không vừa lòng.



"Không biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng bản thân khi ở Thiên Thần cảnh rất mạnh mẽ, chẳng hề tầm thường cho nên đủ khả năng quấy phá ở đây ư?" Có người lạnh giọng nói.



"Ta đứng ngay chỗ này đó, thì sao nào? Không phục thì cứ lăn lại đây chiến một trận!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.



Hiện giờ, những lời lẽ vờ vịt đều đã bị vứt bỏ, nhất định sẽ diễn ra đại chiến, chính là cuộc đại quyết đấu giữa Hoang cùng với cấp chí tôn, thế nhưng hắn có đủ trình không?



Tất cả mọi người nghi hoặc, mạnh mẽ ở Thiên Thần cảnh cũng không có nghĩa cũng sẽ là thế khi so với người lớn hơn một cảnh giới lớn.



"Ngươi vững tin muốn tranh chấp cùng với chúng ta?" Bỗng nhiên, Tử Nhật Thiên Quân nở nụ cười, những phẫn nộ cùng với ngọn lửa giận đều đã tan biết sạch.



"Tất nhiên rồi." Thạch Hạo lạnh nhạt nói.



Tử Nhật Thiên Quân nhìn về phía ba người còn lại, nói: "Vậy mấy vị đạo hữu cảm thấy sao, hắn có tư cách tranh cao thấp với chúng ta một lát không?"



"Hắn là cái thá gì chứ, đánh lui là được rồi!" Có người dùng thần niệm quở trách, cũng không biết là ai lên tiếng, bởi vì âm thanh xuyên thấu hư không, khuấy động cả ao bùn nhão này.



"Thấy gì chưa, ngươi chẳng là cái thá gì cả, rời đi đi, tránh phải phạm sai lầm!" Tử Nhật Thiên Quân nở nụ cười thế nhưng lời nói càng lạnh lùng lơn.



Là muốn lôi ba đại chí tôn khác vào để chỉ trích Hoang, để hắn không còn một con đường sống nào, dù ai muốn cứu cũng không được, bởi vì làm như vậy sẽ đồng nghĩa với việc đắc tội cùng lúc bốn đại chí tôn.



"Tự mình phải biết mình, đừng nên quên đi vị trí của bản thân, sớm rời đi đi!" Có người lạnh lẽo nói.



Thạch Hạo đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía chiếc bình bát bằng vàng tinh khiết kia, thứ này thuộc về Đại Tu Đà!



Mọi người hoài nghĩ, lẽ nào là Đại Tu Đà lên tiếng.



"Ngươi muốn lưu lại à, tự gánh lấy hậu quả!" Cùng lúc đó, Tử Nhật Thiên Quân lạnh lùng và nghiêm khắc nói.



"Ngươi có thể làm khó dễ gì ta nào!" Thạch Hạo chẳng hề khoan nhượng, khí chất đại biến, hoàn toàn khác với vẻ nhẹ nhàng như mây gió trước kia, thay vào đó là kiêu ngạo nhìn bốn đại chí tôn.



"Tốt, nếu như đã muốn tìm chết thì chúng ta sẽ cố gắng giúp đỡ vậy!" Sát khí của Tử Nhật Thiên Quân dâng trào, hắn sớm đã muốn vận toàn lực, dùng tới sức mạnh của cảnh giới cao hơn.



Vả lại, ba chí tôn khác cũng bị ảnh hưởng tâm lý theo, Tử Nhật Thiên Quân cảm thấy Hoang dù cho có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được, bất luận có bí pháp gì cũng không thể chạy thoát.



"Hư Đạo cảnh, là giao hòa cùng với Đạo, dùng hạt giống hoàn mỹ làm vật xúc tác để chạm tới đại Đạo, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được sự vĩ đại trong một khắc đó đâu!" Tử Nhật Thiên Quân nói.
Chuyện này khiến người khác sinh ra sự sợ hãi, khi đối mặt với chí tôn Hư Đạo cảnh đã dung hợp hạt giống hoàn mỹ thì Thạch Hạo dùng quyền chống quyền, đánh tan ánh tím!



Rầm!



Thời khắc này, trời long đất lở, khí hỗn độn xuất hiện kèm với cú đấm của Thạch Hạo, toàn bộ thế giới tựa như bị lật đổ, bị phá diệt theo, khí tức kinh người.



Bóng người đan xen, Tử Nhật Thiên Quân thấp giọng gào thét nơi đó.



Tiếp theo, mọi người thấy được bóng người của Hoang tựa như chiến thần đang tắm rửa trong lửa thần vàng óng, hắn mang theo uy thế ngập trời giết thẳng về phía Lam Tiên, thoái mái thẳng thắn.



Trước nắm đấm tựa như có đại tinh chư thiên chuyển động theo nhịp thở của hắn, mái tóc buông xõa, con mắt lạnh lẽo, một luồng khí thế bao trọn cả non song.



Ầm!



Sau một quyền đó là hư không tan nát, va chạm cùng với Lam Tiên.



Hào quang màu xanh lam tung tóe, một thân thể thanh tú thướt tha khẽ run rẩy và tràn ngập vẻ sợ hãi, trên khuôn mặt xinh tươi lộ vẻ ngây dại không thể tin được.



Loại sức mạnh này thật quá đáng sợ, chấn kinh nữ chí tôn trẻ tuổi này, bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn truyền tới cảm giác đau đớn và hơi run run!



Boong!



Đúng lúc này, Thạch Hạo lại nhằm về phía Đại Tu Đà, nắm đấm chuyển thành bàn tay lớn màu bạc, bên trên được khắc đầy các ký hiệu như Côn Bằng, Toan Nghê... Cực kỳ đáng sợ.



Thủ ấn lớn đánh thẳng về phía Đại Tu Đà thế nhưng lại bị bình bát ngăn cản, kết quả bảo cụ kia nổ tung, món đồ này đã bị hủy!



"Trời ơi, ta nhìn thấy chuyện gì thế này, là sự thật ư?!"



Có người sợ hãi kêu lên, trong khoảnh khắc này đã xuất hiện quá nhiều chuyển biến kinh thiên, Hoang, chỉ một người chinh chiến với ba đại cao thủ!



Mọi người khó mà tưởng tượng ra được, một người không hề có một hạt giống hoàn mỹ nào mà lại có thể thần võ vô địch như thế, chỉ một người đồng thời công kích về ba đại chí tôn, uy chấn càn khôn, chấn kinh lòng người.



"Không phải hắn không có cổ chủng vô thượng hay sao, vì sao... lại mạnh như thế?" Sắc mặt của Thư đồng tái nhợt, cặp môi run run ngã nhào trên mặt đất, thân thể run rẩy dữ dội, hắn cảm nhận được sự khủng khiếp của Hoang.



Những người khác cũng chấn kinh không kém, và cũng đều có nghi vấn như vầy, là thực lực chân chính của Hoang ư, vì sao không hề có một đạo chủng hoàn mỹ nào mà vẫn có thể đi tới một bước này?!



Nơi đây sục sôi!