Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1360 : Giải thích bia văn

Ngày đăng: 01:25 19/04/20


Tấm bia đá này đã tồn tại ít nhất một kỷ nguyên, nó nói rõ chân tướng khiến lòng người rung động, không thể không sợ hãi!



"Thắng, có hi vọng thế nhưng đường về đã đứt, các tiên hiền đi tìm hiểu đều chôn xương man hoang, con đường của chúng ta đã cũ, tính mạng cũng đã định."



Đoạn văn này khiến người khác phải đau đầu thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi, người viết lên bia văn lộ ra vẻ vô cùng tiêu cực, việc mà hắn nhắc tới rất là kinh người.



Đi tới giới này thì không thể quay về ư? Là tại sao, có gì bí ẩn, vả lại vấn đề mấu chốt nhất là, hắn tới từ nơi nào? Sương mù bao phủ toàn bộ.



Từ bên trong có thể thấy được, hắn không phải là người đầu tiên đi vào, nhắc tới tiên hiền cũng là để giải thích tới kết cục của vận mạng hắn.



Thế nhưng, là chết trận hay là tọa hóa ở giới này?



Cấp bậc đó, hẳn đã thành Tiên, bản thân sẽ không thể suy yếu mới đúng, vì vậy người ở đây suy đoán rằng, ý của người này chính là, cuối cùng gì cũng sẽ phải chết trận!



Việc này làm cho người khác lạnh lẽo sống lưng, lịch sử còn đáng sợ hơn rất nhiều trong tưởng tượng của bọn họ, bên trong ẩn chứa bí mật quá lớn, ít nhất ngay cả Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng không biết.



Chứ đừng nói là đám Thạch Hạo, Đại Tu Đà, Trích tiên, Thích Cố đạo nhân, quan điểm vô cùng bi quan của những người kia, còn có những ý tứ quan niệm về số mệnh nữa.



Mà nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hắn chính là người đã nghênh chiến Lạc Ma!



Đây chính là cường giả cái thế tới cỡ nào chứ, có một chút Hỗn Độn huyết thế nhưng lại để lại lời nhắn nhủ đầy vẻ tiêu điều như vầy, tựa như là một cơn gió thu lạnh buốt thổi qua khiến vạn vật đều chết, lá vàng rụng rơi hàng loạt.



"Một giấc ngủ ngắn đã là mười vạn năm, mở mắt ra, thương hải tang điền, là uổng mạng hay là phải trả giá? Ta không biết, không phải là người chơi nên không thấy rõ bàn cờ. Ta có thể chặt đứt tay người chơi thế nhưng khi qua đây, thì phải làm thế nào?"



Nói tới chỗ này, hiển nhiên người viết lên bia đang hoang mang, khiến cho đám nhân vật này đạo tâm đều bất ổn, việc này đáng sợ tới mức nào.



Có thể, lòng của hắn đã loạn, hoài nghi rằng việc thủ vững có còn ý nghĩa nữa hay không, cho nên mới có những ý niệm như thế này, chuyện này là một xung kích vô cùng to lớn đối với người đời sau.



Thạch Nghị, Tào Vũ Sinh, Lam Tiên hai mắt nhìn nhau, từng người đều lộ vẻ nghiêm túc, tuy rằng còn trẻ thế nhưng họ đều có phán đoán của riêng mình, chân tướng đều có thể bị giấu ở dưới lớp bụi trần của lịch sử.



"Tại sao lại phải đoạn tiên lộ? Thật sự cần phải như thế ư? Tiêu cực, bị động, cứ thế mãi, đây là sa đọa hay là buông xuôi?"
"Ồ, rốt cuộc cũng đi ra khỏi khu chiến trường."



Tiếp tục xuyên hành năm mươi vạn cương cực thì bọn họ đã rời khỏi khu chiến trường vô cùng to lớn này, rốt cuộc cũng nhìn thấy được cây cỏ, núi lớn cùng với thác nước màu bạc.



Có hòn đảo đang lơ lửng trên bầu trời, tiên khí lan tỏa.



Có từng dải tiên sơn kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, khí lành cuộn trào, linh thảo cùng với thảo dược cổ xưa đâu đâu cũng có.



Chỉ là, không một cây nào thành tinh, không một thực vật nào thông linh.



Ngay cả động vật, một con cũng chẳng thấy đâu.



Đất đai đều có màu đỏ sậm, đã từng bị nhuộm qua máu tươi, hơn nữa tuyệt đối là huyết dịch của những cường giả mạnh mẽ nhất, có thể sinh trưởng ra thực vật thì cũng chẳng phải bình thường.



Rốt cuộc, bọn họ nghe được từng tiếng nhạc tiên.



Bởi vì, đội ngũ của hai bên lần lượt tiến vào nơi sâu nhất trong khu này thì thấy được dãy núi bao la vô tận, nó còn rộng rãi hơn trước đây nhiều.



Dãy núi này cao tới bảy tám vạn trượng, tựa như chọc thẳng tận trời vậy.



Bên trên mấy ngọn núi ở trung tâm nhất có hàng loạt kiến trúc đang sừng sững, đó là một dãy Tiên cung cổ xưa, một kỷ nguyên qua đi thế nhưng không chỉ không hủy diệt mà còn lưu chuyển khí tức Tiên đạo.



Không cần nhiều lời, mọi người đều xông nhanh về trước, ý thức được đã tới nơi trung tâm nhất.



Hả?



Đột nhiên, tất cả mọi người đều dừng lại, bọn họ nhìn thấy được nơi bắt nguồn của tiếng nhạc tiên, đó là một bộ xương trắng như tuyết đang gảy lên một chiếc đàn cổ, nó ngồi xếp bằng bên trên một căn phòng trong một tòa cung điện khổng lồ.



Ngoài ra, còn có một con Phượng Hoàng đỏ thắm, chính là con tiên cầm vị thành niên trước kia, nó đứng ở bên trên căn phòng thuộc cung điện hùng vĩ ấy, con mắt đỏ đậm như máu nhìn chằm chằm mọi người.