Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1390 : Cuộc chiến nguyên thần

Ngày đăng: 01:26 19/04/20


Nghe đồn, năm xưa thiếu chút nữa thì Kim thái quân đã dốc toàn bộ tài nguyên thần đạo trong tộc để bồi dưỡng Kim Chí Phi, nếu như không phải sau đó Kim Triển xuất thế tới mức siêu phàm thoát tục, thì lúc đó hắn khả năng đã trở thành nhân vật linh hồn của Kim gia cận đại rồi.



Lúc này, hai cường giả đối đầu nhìn nhau, lập tức lôi đình nổ vang, ánh chớp lấp lánh!



Cách biệt một cảnh giới lớn, đồng thời lúc còn nhỏ Kim Chí Phi đã nhận được vận may lớn, luyện thành nguyên thần đầy vững chắc, ai mạnh ai yếu thì trong lòng của mọi người đều nhận định được.



Rất nhiều người cảm thấy lo lắng thay cho Thạch Hạo, một thiên tài trẻ tuổi như vầy đáng ra không nên gặp khó dễ ở nơi này, quyết đấu nguyên thần, sơ sẩy một chút là ảnh hưởng tới vấn đề lớn của cả đời.



"Lúc này, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không?" Kim Chí Phi nở nụ cười tươi rói, răng trắng như tuyết, lộ vẻ tươi vui hiếm thấy trong dáng vẻ bệnh tật thường ngày.



Việc này làm cho nhiều người biến sắc, là muốn người ta nói ra lời trăn trối ư, quá bá đạo, chẳng lẽ sẽ không chút lưu tình mà triển khai thủ đoạn ác độc ư?



"Ta đã nói rồi, vừa trúng là dừng." giữa bầu trời, đại kỵ sĩ ngồi trên Thôn Thiên thú cảnh cáo.



"Ta sẽ lưu tình, thế nhưng người trẻ tuổi hiện nay thật sự rất hư danh, luôn cảm thấy mình mình là người có tiếng tăm lừng lẫy, kỳ thực cũng chỉ là hạt đậu mầm bên trong vườn ươm mà thôi, ta sợ hắn sẽ không chịu nổi nên tốt bụng nhắc nhở mà thôi." Kim Chí Phi cười nói.



"Thời điểm ta tới biên cương Đại Xích Thiên giết mười Vương của dị vực thì ngươi vẫn còn đang làm thiếu gia ở Kim gia mình đó, bớt nói nhảm, bắt đầu đi!" Thạch Hạo nói.



"Được, nếu như ngươi không tự biết mình, dám khiêu chiến vượt cấp thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, để cho ngươi biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, bản thân ngươi nông cạn ra sao!" Kim Chí Phi lạnh lùng nói.



"Bắt đầu đi!" Vị đại kỵ sĩ kia nói.



Ầm!



Vào lúc này, hai người đều lóe lên ánh sáng kinh người, đặt biệt là nơi mi tâm trở nên óng ánh lóa mắt, một vầng mặt trời bay lên chiếu rọi cả trời cao.



Nguồn năng lượng này rất kinh người khiến nhiều người phải rút lui, đây là hai kẻ hậu bối ư, tại sao lại có sức mạnh tinh thần lớn như vậy chứ, ảnh hưởng tới độ vững chắc của không gian xung quanh.



Đây hoàn toàn là sức mạnh tinh thần, là do thần niệm gây nên!



Xung quanh hai người là hư không xé rách, hố đen xuất hiện, cảnh tượng dọa người, nguyên thần mạnh mẽ tới cỡ nào chứ, chỉ trong chớp mắt mà đã tạo nên kết quả mang tính phá hoại như vầy rồi.



Bịch, tựa như là tiếng trống trận được gõ vang khiến lòng người kinh sợ, lúc này sắc mặt của rất nhiều người trắng bệch, linh hồn chịu phải xung kích.



Nên biết, bọn họ cũng không phải đang ở trong khu vực chiến đấu đó mà là đứng rất xa, luồng xung kích này chỉ vừa mới lan tới gần mà đã cảm nhận được sự kịch liệt này rồi.



Ầm!



Nơi Kim Chí Phi, mi t âm của hắn có một người tí hon chói mắt bước ra, nó chìm đắm trong hào quang thần thánh, tựa như là một vầng mặt trời đang sục sôi.



Quá rực rỡ, cơ bản không cách nào nhìn thẳng đuọc!



Ai cũng không nghĩ tới, Kim Chí Phi lại bá đạo như thế, trực tiếp xuất khiếu luôn nguyên thần, là đang muốn vận dụng toàn bộ sức mạnh để đánh giết Thạch Hạo!



Xuất khiếu nguyên thần, tỏa ra toàn bộ hồn lực tinh thần đã tạo thành xung kích quá to lớn, nơi đây hình thành nên một tràng vực đầy đáng sợ vô hình trung đã khiến thời không vặn vẹo.



"Mau nhìn kìa, thật sự nó đã hóa thành một vầng mặt trời, là sự thể hiện khi nguyên thần hoàn mỹ, chí cương chí dương, mạnh mẽ vô song!" Có người thán phục.



Rất nhiều người đều ngây dại, người tí hon kia kia tan ra và trở thành một vầng thái dương từ từ bay lên cao, khiến cho rất nhiều người muốn khụy gối quỳ lạy.



Đây là một trong những dị tượng về nguyên thần có trong truyền thuyết, hóa thành thái dương tương đương với ý nghĩa nguyên thần của Kim Chí Phi đã chí cương chí cường, ít có ai có thể so sánh.



Đây cơ hồ là một dị tượng nguyên thần hoàn mỹ ở cảnh giới Trảm Ngã!



Hoang dùng thứ gì để đối kháng? Rất nhiều người cảm thấy, hắn lành ít dữ nhiều rồi.



Người của Kim gia từ đầu tới cuối vẫn rất thảnh thơi, luôn mang nụ cười trên môi, bởi vì bọn họ có lòng tin rất lớn với KIm Chí Phi, quyết đấu thần niệm thì có mấy ai là đối thủ của hắn?
"Ngươi..." Kim Chí Phi như gặp mộng, nguyên thần của hắn vẫn còn cách thân thể một đoạn nữa.



Ầm!



Cách đó không xa, Thạch Hạo từ trên không hạ xuống và một cước đạp thẳng lên trên mặt của thân thể Kim Chí Phi, một cước đá bay.



Tất cả mọi người khi nhìn thấy vậy cũng chợt cảm giác ớn lạnh tê buốt, bởi vì gương mặt của Kim Chí Phi đã bị biến hình, mơ hồ có tiếng âm thanh truyền tới.



Thân thể của Kim Chí Phi rơi ầm xuống mặt đất thì Thạch Hạo cũng từ từ hạ xuống, một chân đạp thẳng lên trên mặt hắn.



"Không phải rất ngang ngược tự cao, ngông cuồng tự đại, nói năng mạnh bạo, kết quả như thế nào hả? Chỉ tới thế mà thôi, chỉ là con chó con mèo!" Thạch Hạo nói.



Thời khắc này, Kim Chí Phi như muốn nổi khủng, tức giận tới nổi điên, hiện hại hắn đang ở trạng thái nguyên thân và trơ mắt nhìn Thạch Hạo đạp thân thể của mình dưới chân, việc này quá nhục nhã.



Tất cả mọi người đều ngây ngốc, không ngờ Hoang lại thắng!



Kim Chí Phi vô cùng tức giận, rất khó có thể tiếp nhận kết quả này, nguyên thần muốn trở lại thân thể thế nhưng như vậy sẽ đối diện với tình cảnh bàn chân giẫm đạp bên trên gương mặt, nếu như không trở lại và đối phương ra tay, không có thân thể bảo vệ thì sẽ vô cùng nguy hiểm.



Thật sự là tiến thối lưỡng nan mà!



"Ngươi không muốn quay về thân thể này à?" Thạch Hạo hỏi, rầm, lại giẫm một cước lên trên gương mặt của hắn.



"Ngươi dừng tay!" Kim Chí Phi hét lớn, hắn thật sự rất lúng túng, nếu như trở lại thân thể thì sẽ là nhục nhã cỡ nào chứ, nếu không trở lại thì sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay.



"Ngươi phục rồi sao?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.



"Ta..." Kim Chí Phi tức giận, hắn đã từng chế nhạo người trẻ tuổi này rất nhiều, thế nhưng hiện tại lại có kết quả như vầy.



Hắn cảm thấy mặt mày rát bỏng, tựa như đang giáng một cú bạt tai cho chính mình vậy.



"Ta đã thất bại!" Kim Chí Phi không cam lòng nói.



Ầm!



Nơi này trở nên ồn ào, mọi người bắt đầu nghị luận.



"Được rồi, đã phân thắng bại, chấm dứt ở đây đi." Đại kỵ sĩ đang giữa trời nói.



"Trả túi da lại cho ngươi nè!" Bịch, Thạch Hạo xoay chân phải, đá bay thân thể của Kim Chí Phi lên trên tựa như là đá quả banh vậy.



Kim Chí Phi giận dữ, nguyên thần vọt tới và trở lại thân thể, kết quả trong nháy mắt hắn liền cảm nhận được sự đau nhức trên người đặc biệt là nơi gương mặt, bởi vì nơi đó còn in hằn vết đế giày rất rõ ràng.



"Muốn chọc tức ta mà!" Kim Chí Phi vừa thẹn vừa giận, chuyện hôm nay quả là một sự sỉ nhục.



Hắn muốn gọi tọa kỵ của mình tới thế nhưng chợt Thạch Hạo bậc nhảy ngồi lên trên lưng của tê giác Nam ly thần hỏa này, tiếp đó là điều khiển thu làm tọa kỵ.



"Đó là của ta!" Kim Chí Phi tức giận nói.



"Đây là chiến lợi phẩm của ta, nếu như là bên trên chiến trường thì ngay cả ngươi cũng là chiến lợi phẩm của ta." Thạch Hạo lạnh lùng nói.



Quá sỉ nhục, Kim Chí Phi rất muốn ngửa mặt hét thật dài.



Vào lúc này, rất nhiều người đều tập trung về phía hắn với ánh mắt đầy khác thường.



Mấy người của Kim gia biến sắc mặt, ngay cả Kim Triển cũng tới và đang lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.