Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1391 : Quan ngoại
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
Kim Chí Phi thất bại vả lại còn rất mất thể diện, từng bị Thạch Hạo dẫm đạp trên mặt, ghì chặt xuống dưới nền đất, đây chính là một trong những kỳ tài hiếm có của Kim gia thời cận đại này!
Đmá người xôn xao, người của Kim gia thiếu chút nữa đã xông lên tính sổ với Thạch Hạo.
Chỉ có điều nơi đây là Đế quan, không cho phép bọn họ ngông cuồng, không thể không nhịn lại con tức giận này.
Đường đường là nhân vật ngút trời của một bộ tộc, chưa tới bốn mươi tuổi đã tiến cấp Trảm Ngã cảnh, đây là sự kinh diễm biết bao nhiêu, phóng mắt khắp cửu Thiên cũng đều là việc hiếm có thế nhưng giờ lại ăn phải sự nhục nhã như vậy, càng khiến cho cả Kim gia đều thấy hổ thẹn theo!
"Thật sự quá nhục nahx mà..." Một vị trưởng lão của Kim gia nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy lạnh lẽo, một cước kia không chỉ đạp thẳng lên trên mặt của Kim Chí Phi mà còn tựa như đang đá thẳng lên trên mặt của bọn họ vậy.
Một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi tuổi mà lại giương kích về kỳ tài nguýt trời đầy danh tiếng của thế hệ trước, đây là chiến tích huy hoàng cỡ nào chứ?
Mái tóc của Thạch Hạo tung bay, ánh mắt như điện ngồi ngay ngắn bên trên lưng của con tê giác Nam ly thần hỏa, tuy rằng ngồi bất động thế nhưng cặp mắt lại dõi xuống dưới đám người Kim gia Vương gia.
Trận chiến này đã giúp mọi người nhìn thấy được tiền lực đầy đáng sợ của hắn, tựa như là một vầng thái dương đang bay lên không, tương lai sẽ có vô hạn khả năng!
Các tộc đều đang thì thầm bàn luận, cảm thấy thành tựu của người trẻ tuổi này nhất định sẽ rất ghê gớm, rất có thể sẽ trở thành chí tôn vô địch vang dội cả cổ kim.
"Đó là Hoang ư, gặp mặt còn hơn cả nghe tên nữa!"
"Không hổ là người đã thắng liên tiếp mười trận ở biên cương Đại Xích Thiên, là cao thủ mới xuất hiện đã hạ gục mười Vương, quả nhiên lợi hại, tiềm lực vô cùng lớn."
Tu sĩ các tộc đều không ngừng tán dương.
"Xuất quan!" Nhưng vào lúc này, vị đại kỵ sĩ ngồi bên trên Thôn Thiên thú ở trời cao hạ lệnh, toàn bộ quân đội của các tộc bắt đầu xuất phát!
Người hò thú hét, ánh hàn quang của binh khí chiếu sáng cả vòm trời, đại đội nhân mã đằng đằng sát khí bước vào truyền tống trận đầy to lớn, là xuất chinh thật sự.
Thạch Hạo ngồi bên trên người của tê giác tử kim, con thú này không ngừng tản ra từng làn khói tím và đi kèm là ánh sáng thần thánh cùng theo sát đại đội tiến về trước.
Kim Chí Phi nghiến răng ken két, quá nhục nhã, tọa kỵ của hắn lại bị người khác cướp mất, bị người khác điều khác khiển, đây là chuyện tình mất mặt tới cỡ nào đối với một cường giả như hắn.
Hắn đứng tại chỗ đôi chút rồi tiếp đó xoay chuyển thân thể, nhu thể đang muốn xuất chinh.
"Chí Phi, trạng thái của ngươi không tốt, không nên rời đi!" Một ông lão khuyên can.
"Không được, ta tới Đế quan là để rèn luyện bản thân, mặc khác cũng cảm thấy hứng thú với một vài tạo hóa ở Đế quan này mà người xưa lưu truyền, không muốn bỏ qua!" Kim Chí Phi nói.
Mãi tới khi hắn dừng lại thì mới có người nhỏ giọng khiến tốn thỉnh giáo, nói: "Tiền bối, loại hoa này rất đáng sợ à?"
"Điều đáng mừng nhất chính là, thời gian để nó chín muồi thì còn rất nhiều năm nữa, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở nơi này!" Lão kỵ sĩ ngồi trên tỳ hưu nói.
Đại kỵ sĩ vẻ mặt biến sắc nhìn chằm chằm đóa yêu hoa đầy quyến rũ kia, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Rất may cách độ chín muồi còn rất xa, thế nhưng chiến trường trong tương lai chắc chắn sẽ là máu tươi đầy trời."
Mọi người kinh hãi, cẩn thận lắng nghe.
"Nghe đồn, bông hoa địa ngục này có lai lịch rất bí ẩn..."
Có người nói, sau khi Chân Tiên chết đi thì hồn của người này biến hóa, mượn nhờ máu tươi của vô số sinh linh trên chiến trường này để rèn đúc và sinh trưởng nên.
Cũng có người nói, đó là Bất Hủ giả vô địch chết đi và đang tái sinh, đang cắm rễ bên trong ma thổ nhuộm đỏ máu tươi của hàn tỉ sinh linh, nuốt lấy tiên hài và sinh ra đóa hoa này.
Năm xưa có một vị chí tôn lần đầu tiên nhìn thấy bông hoa đầy yêu diễm, xinh đẹp hoàn mỹ này nên kìm nén không được đã tới gần, kết quả khi ngón tay vừa mới chạm vào thì bản thân nổ tung ngay tức khắc.
Cùng trong ngày đó, bông hoa địa ngục ấy đã chín muồi và bắt đầu lan tỏa toàn diện, mùi hương tràn ngập trăm ngàn dặm, thiên địa đỏ đậm tựa như ánh chiều tà bao trùm, kết quả toàn bộ sinh linh không kể địch ta trong phạm vi này đều hóa thành huyết tương, diệt sạch cùng nơi đây!
Huyết dịch tô tận ấy đã hóa thành dòng suối nhỏ tụ lại với nhau và bị bông hoa địa ngục ấy hấp thu.
Thời khắc này, những người trẻ tuổi đều sởn cả tóc gáy, không một ai dám bất cẩn nữa, khi nhìn về phía đóa hoa ấy thì hai chân như run rẩy, đây đúng là một ma hoa cái thế mà!
"Phái người quay trở về để bẩm báo với nhóm người Mạnh Thiên Chính tiền bối, cần phải có chí tôn chân chính cầm lấy chí bảo tiên bảo tới đây để diệt trừ bông hoa chưa chín muồi này, nếu không sẽ xảy ra đại họa ngay."
"Không kịp nữa, nó đã rời đi rồi." Đại kỵ sĩ than thở.
Quả nhiên, dóng sông máu khô cạn nơi ấy, sau khi bông hoa địa ngục tiến vào bên dưới thì đã biến mất khỏi nơi ấy.
Trước khi nó chưa chín muồi thì sẽ có ý thức tự bảo vệ mình rất là cao, có thể phi thiên độn địa, dù cho là đại tu sĩ thuộc Độn Nhất cảnh cũng không thể đuổi kịp.
"Lướt qua khu đại mạc này cương vực sẽ càng rộng lớn hơn, có thần mạch thần dược, có cổ táng vực, có rừng rậm thiên thú... Các ngươi muốn đi nơi nào?" Có người hỏi đám Thạch Hạo, Kim Chí Phi như vậy.
Cũng có một vài thiên tài có thể hành động tự do, có thể tách đội để tự đi rèn luyện bản thân.
"Lần đầu tới quan ngoại, ta nguyện đi cùng đại quân, muốn nhìn thấy cảnh tượng giao phong đầy hoành tráng giữa hai giới!" Thạch Hạo nói.