Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1398 : Cùng thời đại không thể địch nổi
Ngày đăng: 01:26 19/04/20
"Vật là của chúng, vì sao lại phải đưa cho các ngươi chứ?" Đại trưởng lão bình thản nói.
Thật ra hắn cũng không biết đó là thứ gì thế nhưng lại rất muốn biết rõ, cần phải tìm hiểu từ trong miệng của nhân vật trọng yếu dị vực.
"Vậy thì chờ tới lúc bị diệt thêm lần nữa, cửu Thiên thập Địa sẽ bị tàn sát sạch sẽ, lần này sẽ không còn một ngọn cây cọng rể nào sống sót cả!" Ông lão dị vực lạnh lùng nói.
Một trận chiến Tiên cổ, cửu Thiên đại bại, đã bị tàn sát qua một lần, toàn bộ kỷ nguyên đó đã bị chôn vùi, hoàn toàn bị diệt sạch, hiện tại nguy cơ lại tới nữa!
"Đó là thứ gì?" Thạch Hạo nhìn Đại trưởng lão hỏi, tất nhiên là đang phối hợp.
Đại trưởng lão cũng không hề nói.
"Lão già, ông muốn cái gì hả?" Bên phía cửu Thiên, có chiến tướng nóng nảy nhịn không được quát lớn.
"Làm càn!" Ông lão trợn tròn hai mắt, trong con ngươi bắn ra hai chùm sáng màu bạc chói lóa, chớp mắt xuyên thủng đất trời khiến người đó nổ tung ngay tại chỗ, dù muốn ngăn cản cũng không kịp.
Chí tôn!
Tất cả mọi người đều chấn động, cảm nhận được luồng hàn ý đầy lạnh lẽo chạy khắp toàn thân, chỉ với một ánh nhìn mà đã giết chết một vị chiến tướng rất mạnh, đây tuyệt đối là chí tôn chân chính!
"Xoẹt!"
Vào lúc này, thần xạ thủ kéo cung, vù, một mũi tên bay ra và xuyên thủng và nổ tung liên tiếp bốn tên cường giả dị vực.
"Hừ!"
Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính hừ lạnh một tiếng, hai mắt tựa như hai vầng thái dương hừng hực, đồng dạng cũng tỏa ra một luồng uy thế khiến cho hai chùm sáng màu bạc đang lao tới kia bị tiêu diệt.
Vả lại, phía đối diện có mấy người nổ tung, đều là những người đứng không xa ông lão đang cầm túi Càn Khôn kia!
"Ngươi muốn khai chiến!" Ánh mắt của ông lão kia đầy lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng vung mạnh túi Càn Khôn.
"Ta mà sợ ngươi à, đi gọi thêm mấy người nữa đi, một mình ngươi không phải là đối thủ của ta!" Đại trưởng lão hùng hồn nói trước tu sĩ hai giới với giọng điệu đầy bình tĩnh.
Thạch Hạo thong dong đứng đó, chẳng hề có chút biểu lộ gì.
Võ Phong thì với vẻ mặt nghiêm túc quay đầu lại quan sát, rất khó để kìm nén được vẻ khiếp sợ trong lòng.
Lúc này, chỉ có một ít nhân vật cấp bậc lão làng thì mới nhìn ra được vấn đề, những người khác không hề hay biết kết quả của trận chiến này, cho rằng vẫn còn chưa phân thắng bại.
"U u..."
Phương xa truyền tới tiếng kèn lệnh, kèn lệnh ốc biển của Bất Hủ dị vực vang vọng ra lệnh bọn họ thu quân.
Rất rõ ràng, chuyện tình phát sinh hôm nay không hề bình thường, pháp chỉ xuất hiện thế nhưng không thể uy hiếp được Thiên uyên, hiện tại dị vực triệt binh nhưng ngày sau khả năng sẽ có những động tác cực lớn.
"Lui!" Có người mệnh lệnh.
Đồng thời, ông lão cầm túi Càn Khôn trong tay xuất hiện, hắn đi sau cùng để phòng ngừa sự truy kích của tu sĩ cửu Thiên, mà Đại trưởng lão cũng đã hiện thân và đứng đối diện với hắn, phòng ngừa hắn dùng tiên khí đại khai sát giới.
"Hoang, tha cho ngươi một mạng đó, lần sau khi gặp lại Võ Phong Thiên vương thì nhất định sẽ chém ngươi!" Thế hệ trẻ tuổi dị vực vô cùng không cam lòng.
"Các ngươi cứ hỏi hắn, hắn đủ tuổi không?" Thạch Hạo hờ hững đáp.
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn về phía trước.
Nhưng, Võ Phong chẳng hề quay đầu mà theo chân đại quân rút lui.
Cho tới khi đi rất xa, tới phía cuối đường chân trời của đại mạc thì Võ Phong chợt ho ra đầy máu, đồng thời tay phải của hắn bắt đầu vang lên lùng đùng, tiếp đó là rắc, toàn bộ cánh tay phải rạn nứt thiếu chút nữa đã nổ tung.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Thế hệ trẻ tuổi dị vực kinh hãi.
"Võ Thiên vương, ngươi làm sao vậy?" Có người hỏi dò.
Võ Phong lại ói ra ngụm máu, lúc này mới nói: "Người này thế hệ trẻ tuổi không thể địch lại, không có mấy người là đối thủ của hắn, nếu không phải Tử Minh huynh ra tay thì không ai có thể cả! Nếu không, muốn rửa đi sự sỉ nhục, muốn lấy người cùng thế hệ để tiêu diệt hắn, vậy thì chỉ có thể mời gia tộc An Lan, Du Đà mà thôi!"