Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 387 : Càn quét
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
"Keeng!"
Lại có tiếng chuông vang lên, khiến tâm thần người khác sảng khoái, thoải mái, nhưng đó lại là một loại sát phạt đối với Thạch Hạo, đó chính là tiếng chuông nguyền rủa chém thẳng vào trong lòng nó.
Nhưng hiện tại cũng không quá mãnh liệt như trước nữa, sức mạnh nguyền rủa đều bị ngăn cản ở bên ngoài.
Các Tôn giả lần lượt ra tay, thỉnh thoảng có lưu quang lóe lên, bảo thuật hạ xuống, mấy lần Thạch Hạo gặp phải nguy cơ thế nhưng đều tránh được.
"Phụ hoàng, hắn mất máu nhiều quá, nếu tiếp tục thì chỉ có chết mà thôi." Hỏa Linh Nhi vô cùng lo lắng, muốn Hỏa Hoàng ra tay.
"Từ từ, ở giữa sinh tử chính là vận may, đây cũng có thể là một loại rèn luyện, kiếp nạn này phải dựa nào nó xông ra ngoài thì tốt nhất." Hỏa Hoàng trầm giọng nói.
Thạch Hoàng vô cùng uy nghiên, trấn định, từ đầu tới cuối vẫn chưa có tỏ vẻ gì cả, ông ngồi xếp bằng trên một chiếc xe kéo không hề nhúc nhích, chỉ có cặp mắt khi chớp lại lóe lên thần quang,
"Ầm!"
Ánh lửa ngập trời, có Tôn giả lấy ra Tiên Thiên Ly Hỏa, đỏ đậm như dung nham, hư không bị thiêu đốt đến run rẩy, nhanh chóng bao vây Thạch Hạo lại.
Mọi người hít vào hơi khí lạnh, đây chính là một loại đạo hỏa trời sinh, giống như là đại dương bao phủ tới, vị Tôn giả này hẳn có lai lịch không nhỏ, hoặc là một con chim thần đi theo đường Hỏa đạo.
Khiến cho người khác giật mình là, lúc này Thạch Hạo ngồi xếp bằng, bốn con chim thần màu đỏ thẫm bay xung quanh nó không ngừng hút lấy Ly Hỏa trong hư không để luyện hóa thật tinh thuần tẩm bổ cho cơ thể.
"Ghê thật, vậy là luyện hóa tinh hoa trong lửa để cho bản thân sử dụng." Mặc dù đối địch với nhau, muốn đoạt lấy pháp môn Côn Bằng của nó, thế nhưng cũng có Tôn giả than thở, cảm khái cho sự phi phàm của nó.
"Chư vị đạo huynh, vẫn nên đồng loạt xuất thủ, sớm bắt nó lại, miễn trừ nó làm loạn thêm nữa." Tích Hoa bà bà mở miệng, ở trong hư không duy trì khoảng cách vừa phải với Thạch Hạo.
"Được, chúng ta cùng ra tay, sớm giết chết nó." Tôn giả dồn dập hưởng ứng, nói cho cùng thì bọn họ cũng có chút rời rạc, không ai muốn liều mạng. Hiện tại có người dẫn đầu đứng ra như thế, mấy người bọn họ tự nhiên sẽ đồng tâm xuất lực, nhanh chóng đắc thủ/
Tình trạng của Thạch Hạo không tốt, áp lực càng ngày càng lớn.
"Xoẹt!"
Một thanh kiếm đồng thau xuất hiện, không ngừng bổ xuống từng luồng ánh kiếm, sắc bén vô cùng, nhấn chìm Thạch Hạo ở nơi đó.
Bùm một tiếng, một chiếc hồ lô vàng óng xuất hiện, lấp lánh hào quàng rực rỡ, cái nút nơi miệng hồ lô được rút ra, nơi đó liền xuất hiện từng làn sương mù, cứ như là một cái hồ đen bắt đầu nuốt lấy mười phương, phải thu Thạch Hạo vào trong.
"Gào..."
Một con Cùng Kỳ xuất hiện, nó được tạo thành từ phù văn màu máu, hình dáng như hổ ngưu, trên đầu mọc sừng, cả người có lông như lông nhím, đỏ đậm như máu, mọc ra cặp cánh cực lớn, tiếng rống rung trời.
Đây là một loại bảo thuật vô cùng mạnh mẽ trông rất sông động, giống như là một con Cùng Kỳ thật sự đập tới.
Ầm một tiếng, một chiếc thuyền gỗ đánh tới, tràn ra từng tia ánh đen, đầy rẫy khí tức quái dị, như là một chiếc thuyền ma vô cùng khiếp người, nếu nhìn kỹ, trên thuyền có rất nhiều tượng đất tỏa ra ánh đen, tựa như Thần ma xa xưa đang thức tỉnh, đây là một bảo cụ quái lạ không ngừng tiến tới phụ cận.
Có một người bị nổ nát ngay tại chỗ, ngay cả hét lên cũng chẳng được, liền hóa thành một đám mưa máu.
"A..."
Người thứ hai thì bị đứt thành từng khúc, nghiền nát thành thịt vụn, chết ngay trong hư không.
Cũng trong lúc đó, sức mạnh nguyền rủa lan tới Thạch Hạo thế nhưng lại bị đẩy ngược trở lại, bên cạnh tến đàn nhỏ đó, lão già đang ngồi xếp bằng kêu to rồi cả người ông thiêu đốt, giống như trở thành mộc nhân đang bị lửa đốt trong đống lửa vậy.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì thế?" Mọi người kêu to.
Pháp môn Côn Bằng lần này không gì sánh được, không giống đã bị che giấu như trước kia, pháp môn này đã được Thạch Hạo thể hiện hoàn toàn, giống như là trời long đất lở, ngay cả xương của nó cũng bị chấn cho gãy mấy khúc.
Tôn giả vây công chết trận ba người, Thạch Hạo lấy ra Diệt Hồn châm, xuyên thẳng tới tiền hành "bổ đao"
"Thật là khủng khiếp, hắn bị thương nặng như thế, không còn muốn sống nữa ư, lại triển khai đại pháp!" Có người thán phục.
"Hắn đang liều mạng, không sợ bản thân bị tàn phế ư?"
"Ngươi..." Tích Hoa bà bà kinh sợ, bà điều khiển da Hư Không thú ẩn vào trong hư không hòng chạy trốn.
Nhưng vào thời khắc này, Thạch Hạo thông thiên động địa, thập đại Động Thiên cùng với huyết nhục Động Thiên đồng thời hiện ra, từ khi xuất thế tới hiện tại số lần nó làm như thế thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Giam cầm!"
Âm thanh của Thạch Hạo rất lạnh lùng, cấm trong cả hư không.
Sau đó, nó nhắm mắt lại, cảm ứng phương vị của Tích Hoa bà bà, từng bước từng bước ép tới.
Thời khắc này, khoảng trời to lớn đều bất động, chỉ có mình hắn di động, như là một thần ma, quân lâm thiên hạ!
Thạch Hạo từ trong hư không kéo ra một bà lão, bắt bà ta phải hiển hóa ra tung tích, giờ phút này hư khong mới khôi phục lại như cũ.
"Ngươi..."
"Tích Hoa bà bà bị bắt sống rồi!" Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên.
"Rầm", "Rầm"...
Thạch Hạo không nói lời nào, một tay xách Tích Hoa bà bà, một tay tát liên tục vào miệng bà khiến cho răng máu lẫn lộn bay tứ tung.
Đây là một loại nhục nhã, Thạch Hạo có thể giết chết bà thế nhưng nó lại không có lập tức động thủ, mà ngay trước mặt thiên hạ lại hành động như thế.