Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 446 : Dẫn đạo nhập thể

Ngày đăng: 01:17 19/04/20


Trong lòng Thạch Hạo trở nên nguội lạnh, nở nụ cười mỉm đầy vẻ khinh thường, những tồn tại cao cao tại thượng đều bị dẫn dụ bởi đại kiếp nạn này.



Đây gọi là Hoang Vực sẽ bị diệt thế ư?



Đại kiếp nạn vẫn đang tiếp tục, Thạch Hạo sau khi hạ xuống ngọn núi thì cũng chưa hề vọng động mà bình tĩnh ngưng thần, ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, gạt bỏ mọi căm phẫn cùng tạp niệm, bản thân tiến vào trạng thái không minh.



Tiếng gió vù vù như sấm, hàng loạt ánh sáng bay lượn trong thiên địa, đó chính là những thanh kiếm thần do quy tắc hóa thành đang chém giết mười phương, còn có cả thanh chiến mâu màu đen có thể xuyên thủng tất cả.



Người dám cản trở, giết không tha!



Những cạm bẫy trong thiên địa được mở ra, chẳng hề buông tha cho một tên thần thánh nào, đây là càn quét, nếu như có cá lọt lưới thì sẽ dùng chiến mâu xuyên thủng rồi kéo lê lên trời xanh, bảo đảm không để một ai sống sót.



Sự thật rất tàn khốc, nếu như hiểu rõ thì không ai không sợ, thân thể lạnh lẽo, mạnh mẽ như Tôn giả cùng với Thần Linh cũng bị bắt nhốt, đây điên cuồng tới mức nào?!



Nhưng trong đại kiếp nạn này cũng sản sinh ra những cơ duyên, có những cơ hội vô cùng lớn lao.



Đại đạo lệch hướng, Thượng giới mở rộng, phù văn buông xuống, đại đạo hiện ra, còn có những áo nghĩa khó hiểu xuất hiện ở thế gian, nếu ai có vận may lớn thì có thể đi ngược trời cao, trong tình thế nguy hiểm mà "gặt hái" những thứ này.



Thạch Hạo buông thả tâm tình nhằm đạt tới cảnh không minh, vì tranh giành thiên cơ, đoạt đạo duyên của chính mình nên bắt lấy những quỹ tích khó hiểu kia, dò xét ra áo nghĩa trật tự.



Gió thổi càng lớn, thiên địa nhuốm đầy máu đỏ, cứ như là lốc xoáy máu máu, nghẹn ngào, thê thảm cực kỳ.



Phàm là tu sĩ thì không một ai không hoảng sợ khi nhớ tới ngày hôm đó, vốn tưởng rằng những ngôi sao đó là giả nên đại kiếp nạn đã qua đi, nhưng không nghĩ tới đây chỉ mới bắt đầu, đó chính là cảnh tượng kỳ dị nhất trong trời đất này, khiến lòng người phải kinh sợ.



"Phàm nhân ư?" Có người run sợ, đây là thời khắc vô cùng đặc biệt khi thiên địa thay đổi. Phàm nhân chẳng lẽ không sợ chết khiếp luôn hay sao? Thế gian này nhất định sẽ đại loạn.



Nhưng mà, thành thị vẫn như trước, phàm nhân chẳng hề hay biết, càng không thấy được những cảnh tượng đầy kỳ lạ kia.



Đây là thủ đoạn cỡ nào chứ, chỉ nhằm vào tu sĩ, không cho phàm nhân hay biết, nói theo một ý nghĩa nào đó, đây chính là một thứ "từ bi", "từ bi" của sự tàn nhẫn, vô cùng mâu thuẫn với nhau.



Rất nhiều người có đầu óc nhanh nhẹn đều phát hiện ra được đầu mối. Tu sĩ nghiên cứu phù văn, xem Ngũ hành trong thiên địa, nhìn biến hóa của quy tắc, tự nhiên sẽ có chỗ đặc biệt. Những người này đặt mình ở khía cạnh phàm nhân, dùng mắt thường để xem xét thế giới này, rồi sau đó suy diễn thì phát hiện ra một vài đạo lý trong đại kiếp nạn này, và bắt đầu lĩnh ngộ.



Thạch Hạo ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, vào thời khắc đại đạo lệch hướng, trời đất đảo lộn thì chìm đắm trong trạng thái yên tĩnh, bắt đầu bắt giữ và ghép nối những mãnh vở đại đạo kia.



Tuy thân đang trong đại kiếp nạn thế nhưng cả người nó trở nên trong suốt, cặp mắt thỉnh thoảng chớp mở nhìn những ký hiệu đang lấp lóe trong hư không.




Dù sao đại kiếp nạn mới kết thúc, tin tức truyền lại cũng chỉ hạn chế ở Thạch Quốc và Hỏa Quốc, còn những nơi xa hơn thì chưa có tin tức, Thạch Hạo quyết định tiến về hoàng đô Thạch Quốc để nghe ngóng chút tin tức nữa.



Dọc theo đường đi, nó nghe được rất nhiều tin tức, thậm chí còn có một tin đồn cực kỳ kinh khủng!



"Giới này có vật hấp dẫn Thượng giới, khiến bọn họ phải hạ xuống để tra xét tìm hiểu, tuy đã tìm từ thiên cổ cho tới giờ nhưng vẫn chưa tìm thấy mà thôi."



Nhưng, không biết tin tức này do ai truyền ra, dù thế nào một khi dám nói như thế thì chắc chắn do một người thần bí truyền ra.



Hiển nhiên, còn có cá lọt lưới hơn nữa còn là người hiểu được một vài bí ẩn trong đại kiếp nạn này.



"Chỉ là, nói hạ giới thì dễ nhưng sẽ gặp phải phản phệ, dù là bá chủ Thượng giới bày trí bố cục cũng có khả năng gặp nạn, cần phải mượn tay người khác để tìm kiếm."



Tin tức này không biết bắt nguồn từ đâu, như thật như giả, một vài tu sĩ khi nói ra chuyện này khiến người nghe kinh hãi, trong lòng lo sợ.



Còn chưa tới hoàng đô Thạch Quốc nhưng Thạch Hạo lại nghe được một vài tin tức khác nữa, Bổ Thiên các, Bất Lão sơn, Tây Thiên giáo... đều đang phái người tới hoàng đô Thạch Quốc.



"Uhm, có ý gì đây?" Thạch Hạo không rõ lắm nên hỏi một tu sĩ gặp phải trên đường đi.



"Nghe đâu muốn chiếm lấy quốc này, Thạch Hoàng đã biến mất, thiên hạ bất ổn, những đại giáo này giá lâm chính là muốn đào tạo con rối thậm chí muốn chính mình nắm giữ."



Thạch Hạo tức giận, tuy nó chẳng có chút thiện cảm nào với Võ Vương phủ thế nhưng dù sao cũng mang họ Thạch, cũng cùng chung tổ tiên, cơ nghiệp của Thạch Quốc sao lại sa sút đến thế.



"Người ở Thượng giới muốn tìm thứ gì đó nhưng bản thân không thể tự hạ xuống được, nên muốn mượn sức mạnh ở bên dưới." Có tu sĩ cùng đường than thở.



Tuy rằng đây là bí ẩn thế nhưng lại bị một vài tu sĩ lan truyền ra ngoài, không cần nghĩ nhiều, trên thế gian này có những người âm thầm phân giải những bí ẩn trong đại kiếp nạn.



"Nguyệt Thiền tiên tử, hay cường giả của các dị nhân thuộc Bất Lão sơn đều chia thành từng tốp tiến tới, có khả năng muốn tuyển người để thao túng Thạch Quốc."



Nghe được những câu này, Thạch Hạo đã có thể xác định được, những bất hủ của vực ngoại bất quá cũng giống như Thượng giới, cũng có thể họ là người phát ngôn cũng không chừng.



"Các ngươi xuống không được, chỉ vì lợi riêng của cá nhân mà dám làm chuyện nghịch thiên như vậy ư?" Thạch Hạo mắt nhìn trời cao, nó biết đây chỉ là một trong những nguyên nhân xảy ra đại kiếp nạn này, nhưng vậy cũng đủ khiến nó tức phận rồi.



"Muốn mưu đồ Thạch Quốc, mơ à, vật kia các người cũng đừng hòng lấy được!" Thạch Hạo cười mỉm.