Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 447 : Tiên tử luận kiếp

Ngày đăng: 01:17 19/04/20


Hoàng đô Thạch Quốc, vẫn hùng vĩ như trước, tường thành nguy nga cứ như là một dãy núi chắn ngang.



"Trận pháp Thần Linh được mở ra nhưng vẫn bị đánh tan." Thạch Hạo đi tới trước tường thành, yên lặng trong thời gian rất lâu.



Tường thành cứ như là kim loại màu đen lấp lánh ánh sáng lộng lẫy, đó là do sức mạnh của phù văn biểu hiện nên nhưng đáng tiếc là, hiện tại chỉ còn là những vết tích tàn dư của trận pháp mà thôi.



Cửa thành rộng rãi, người tới người lui, sinh linh ra vào rất nhiều, trong thành vẫn rất phồn hoa và náo nhiệt như trước.



Lần thứ hai quay trở lại, Thạch Hạo cảm thấy hoàn toàn mới lạ, năm xưa tới đây với nhiệt huyết dâng trào, mục đích là tìm tổ phụ, kết quả nó đã đại chiến với Vũ tộc, Võ Vương phủ ngay tại nơi đây, danh chấn Thạch đô.



Hiện tại, sóng ngầm cuộn trào trong thành, Thạch Hoàng đã mất tích, sát cơ đầy bốn phía, đại giáo của vực ngoại nhúng tay vào, lần này tới đây nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.



Thượng giới vô tình, sỉ nhục toàn bộ sinh linh bên dưới, quyền sinh sát chỉ trong một ý nghĩ. Mà giới này, những đạo thống có quan hệ với bọn họ đều rục rịch, cứ như hổ như sói nhào tới.



Thạch Hạo tiến thẳng vào thành, mục tiêu của nó là hoàng cung, Nhân Hoàng đã mất tích, vậy nơi đó sẽ lưu lại thứ gì?



Nó dám vào thành thì chắc chắn có niềm tin, hiện tại Tôn giả đều sợ hãi, ngay cả Thần Linh cũng bị giết chết nên nó giờ chẳng sợ gì cả.



Đương nhiên, nguy hiểm vẫn còn đó, không biết Thượng giới đã bố trí những gì, còn có những đại giáo vực ngoại kia đã phái ra những ai.



Trước khi tới Thạch độ này, Thạch Hạo không hề để ý tới lời nhắc nhở của Tiểu Tháp, nó lại tiếp tục lôi đầu tên Tiểu Tháp dậy rồi hỏi thêm lần nữa, bởi vì chuyện này rất quan trọng, hơi chút là ảnh hưởng tới sinh tử ngay.



Nó chỉ có thể xác định được, hiện tại là đoạn thời gian bị bỏ không, chẳng có chút nguy hiểm gì tới nó cả, đại kiếp nạn vừi lùi, cánh cửa hai giới đã khép lại và người của những đạo thống sớm lẻn vào Hoang Vực trước kia muốn khiến nó hình thần đều diệt thì không thể thành công được.



Trên người rất nhiều người, người đến người đi cứ như là dòng nước, thương gia và cửa hàng san sát hai bên dường, tiếng mua bán hàng hóa không dứt bên tai, khí tức hồng trần phả mạnh trước mặt.



"Việc Nhân Hoàng mất tích chỉ lưu truyền trong giới tu sĩ, phàm nhân không hề hay biết." Thạch Hạo khẽ nói, nếu không thì thủ phủ này đời nào có bầu không khí căng thẳng và sát khí dày đặc thế này chứ.



Nó bình tĩnh cất bước, trong nháy mắt đã đi được mười mấy dặm, người đi đường tuy nhiều, không thiếu tu sĩ thế nhưng nó cũng chẳng hề quan tâm, chủ yếu khi thực lực đã đạt tới bước này, nếu không muốn tạo sự chú ý cho người khác thì người khác cũng chẳng hề hay biết được.



Bỗng nhiên thiên địa yên tĩnh, cả con đường cứ như bị chia lìa, người đi đường dạt về hai bên lộ ra một lối đi.




"Cần gì chứ, cuối cùng gì người cũng sẽ thấy, những chuyện mà ngươi cố làm cũng chỉ phí công mà thôi." Nguyệt Thiền tiên tử nói, xuyên qua hào quang màu xanh đầy mờ mịt, nàng dõi mắt nhìn qua cửa sổ, nói: "Từ Tôn gả trở lên đều bị giết hết cả, mà phàm nhân chẳng hề bị gì cả là vì họ không đủ tư cách, còn như những hạt giống thì sẽ được cho phát triển từ từ, ngươi thuộc vực này, vậy cảm thấy ra sao?"



"Lý luận về vườn thuốc quả nhiên là thật?" Thạch Hạo khẽ nói, mà sâu trong lòng bốc lên ngọn lửa nóng, nếu như là thật thì sẽ tàn khốc tới cỡ nào.



"Cũng không hoàn toàn chính xác, ta vừa nói là áp dụng cho những sinh linh từ Tôn giả trở lên mà thôi, đó cũng chỉ là một nguyên nhân nhỏ của đại kiếp nạn, cũng không phải nguồn gốc của đại kiếp lần này." Nguyệt Thiền tiên tử lên tiếng. trong ánh mắt lóe lên hào quang.



Thạch Hạo nhíu mày, nói: "Giới này có thứ gì vậy? Không ngờ bọn họ lại trắng trợn như vậy, không xem sinh linh Hạ giới này là gì cả, như vậy tàn nhẫn biết bao."



"Muốn biết thì phải đi ra ngoài." Nguyệt Thiền tiên tử lên tiếng.



Nàng chưa hề từ bỏ ý định của mình, vẫn luôn luôn khuyên bảo nó, một tuyệt đại mỹ nhân như thế bầu bạn, nếu như là người bình thường thì sớm đã đọng lòng giai nhân rồi.



Thạch Hạo thở dài, nó biết chuyện tình trong giới lần này rất kinh khủng, không biết là thứ đồ gì mà bọn họ phải phí sức như vậy, chẳng lẽ muốn nó thao túng Thạch Quốc, sau đó đưa ra mệnh lệnh cả quốc cùng tìm kiếm hay sao?



Hai người đều là hạng thông minh, rất nhiều chuyện không cần nói cũng hiểu, đều biết ý muốn như thế nào.



"Nói nhiều như thế rồi, chẳng lẽ người không thấy rõ đại thế như thế nào ư?" Nguyệt Thiền tiên tử vẻ mặt dịu dàng, càng ngày càng xuất trần linh động.



Cuối cùng, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ta nói cho ngươi một chút bí ẩn vậy, ngươi cảm thấy Hoang Vực như thế nào, nó khác với những vực khác ra sao?"



"Còn như thời đại hồng hoang, có địa linh nhân kiệt, vẫn thích hợp cho sinh linh ở lại, nhưng từ từ hóa thành tử địa..." Thạch Hạo cau mày nói, nó đang suy nghĩ thử nàng muốn gợi ý chuyện gì.



"Ngươi cảm thấy, tám vực này rất lớn ư?" Nguyệt Thiền tiên tử hỏi.



"Lớn đến vô biên, rộng lớn vô bờ" Thạch Hạo trả lời.



Nguyệt Thiền tiên tử nhẹ nhàng thở dài, sau đó là nở nụ cười, thứ hào quang long lanh mà tuyệt thế đó dù là Thạch Hạo cũng suýt chút nữa ngây nhất, dung mạo xinh đẹp và thần thánh này khiến lòng người phải run sợ.



"Vậy thì để ta nói cho người biết một sự thật, tám vực này là một nơi như thế nào."