Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 448 : Chân tướng về tám vực
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
Cặp mắt của Thạch Hạo nhíu lại chăm chú nhìn nàng, rốt cuộc bí ẩn đó ra sao?
Trên gương mặt trắng bóng của Nguyệt Thiền tiên tử lộ vẻ thú vị, đưa tay vuốt vuốt mái tóc, nói: "Có lẽ khi nghe xong ngươi sẽ giật mình đấy."
"Chuyện gì mà ta chưa trải qua chứ, ngươi cứ nói đi." Thạch Hạo nói.
"Chắc ngươi cũng nghe được, Hoang Vực là vùng đất bị trục xuất, thế nhưng cũng không có chính xác, đây chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm mà thôi." Nguyệt Thiền tiên tử khẽ nói.
"Tiếp đi!" Thạch Hạo hờ hừng nói.
"Ngươi cảm thấy tám vực rộng lớn vô biên, to lớn vô ngần, là đại thế giới mênh mông đúng không?" Nguyệt Thiền tiên tử quay đầu nhìn nó, chỉ hỏi như vậy.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Thạch Hạo hỏi ngược lại.
Nguyệt Thiền tiên tử lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nếu như ta nói cho ngươi biết, Thiên Địa Huyền Hoàng Vũ Trụ Hồng Hoang, tám vực chỉ là tám nhà tù, vậy ngươi có tin không?"
Thạch Hạo yên lặng chẳng chút lay dộng thế nhưng cặp mắt lại bắn ra chùm sáng kinh người chiếu sáng cả căn phòng, tin tức này quá kinh người, khiến người khác khó mà tiếp nhận được.
"Rất khó tiếp nhận đúng không, nhưng đây lại là sự thật." Nguyệt Thiền khẽ nói, khi dứt lời thì nâng ly uống cạn chén rượu rồi đặt mạnh xuống mặt bàn.
Thạch Hạo im lặng, tin tức này đúng là kinh động cả thế gian, có thật hay không đây? Trong lòng nó nổi sóng chập trùng, không thể nào tin nổi.
Tám vực, biết bao hùng vĩ, vô cùng vô tận, vậy mà chỉ là tám nhà tù, là do người phương nào tạo nên đây, tác phẩm quá đồ sộ!
Trong lúc nhất thời nó nghĩ tới rất nhiều chuyện, hàng loạt tin tức hiện lên trong đầu, vẫn như trước khó mà tin nỏi.
"Rất khó tiếp nhận đúng không?" Nguyệt Thiền tiên tử hỏi, thấy nó không nói gì thì mở miệng lần nữa, nói: "Thế giới rất to lớn, mênh mông vô tận, nhưng chỉ là tám nhà tù mà thôi, đúng là sẽ làm cho người hoài nghi."
Thạch Hạo cũng chẳng nói gì, dùng tâm để phán đoán, trước đây cùng nói chuyện với Ma nữ, cũng từng nghe nàng nói qua một ít bí ẩn nhưng không tin lắm.
Nguyệt Thiền tiên tử nhanh chóng rút lui, bùng phát ra thần quang vô lượng.
"Bùm" một tiếng, gian phòng này nổ tung, đồng thời cả Yên Vũ lâu xuất hiện phù quang ngút trời, tòa lâu này không phải là vật phàm, xung quanh có rất nhiều trận pháp, kết quả toàn bộ đều phải tan rã.
Thạch Hạo cùng Nguyệt Thiền tiên tử bay vút lên trời cao, đại chiến kịch liệt với nhau, giao thủ với tốc độ cục nhanh, hàng loạt ký hiệu xuất hiện liên miên dày đặc khắp nơi, lộ ra đạo vận thần bí và huyền ảo nhất.
Một trận chiến kinh động tứ phương, rất nhiều người dõi mắt nhìn lên, sau đó là khiếp sợ, chiến khí này quá mạnh mẽ, ngập kín trời xanh, cứ như là Tôn giả chiến đầu vậy!
Nhưng khi trận chiến vừa mới bắt đầu thì vụt tắt ngay tức khắc, Nguyệt Thiền tiên tử cầm trong tay thành Ngọc Kiếm, nhẹ nhàng rạch một phát liền phá đi tràng vực, tránh thoát khỏi không gian bất động kia.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo cau mày, phóng tầm mắt về nơi hoàng cung, nơi đó cuồn cuộn long khí, một con rồng đang xoay quanh lộ ra uy thế vô biên, cứ như là Chân long phục sinh vậy.
"Khí tức Hoàng đạo, là vật do Thạch Hoàng lưu lại!" Thạch Hạo lẩm bẩm, sau đó xoay người rời đi không tiếp tục chiến đầu với Nguyệt Thiền tiên tử nữa, nó nhằm thẳng về nơi đó của hoàng cung.
"Ta đi cản hắn chốc lát." Phía sau Nguyệt Thiền tiên tử xuất hiện mấy người, trong đó có một thanh niên áo tím mở miệng.
"Không cần, nếu bàn về đương đại, chỉ có ta với thêm ba người nữa mới có thể kháng cự được với hắn, các ngươi đi sẽ rất nguy hiểm." Nguyệt Thiền tiên tử mở miệng.
"Gia nhập Bổ Thiên giáo, sự nghiệp chưa lập mà đã sợ địch rồi?" Thanh niên áo tím nói, rồi lấy ra một bảo cụ công kích thẳng về phái sau Thạch Hạo.
Trên thực tế, gã không phục, thân là thiên tài một vực, lại được Nguyệt Thiền tiên tử vô cùng coi trọng nên mời gia nhập Bổ Thiên giáo, vậy thì sao chấp nhận được việc thua kém người khác?
Nên biết, năm xưa gã cũng từng chiến đầu qua với Nguyệt Thiền tiên tử, cũng thể hiện ra vẻ bá đạo và đáng sợ của mình.
Thạch Hạo ngoái đầu nhìn lại, cặp mắt phóng ra hai tia chớp đánh thẳng lên trên bảo cụ đang bay tới kia, lập tức khiến cho thứ này rơi ầm xuống đất, sau đó tiếp tục xoay người hướng về phía hoàng cung.
"Thạch Hoàng lưu lại thứ gì?!" Nó rất muốn biết.