Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 475 : Quốc sắc thiên hương
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
Ánh nắng chiều chưa tắt hẳn, vẫn còn nhuộm đỏ bầu trời cứ như là màu máu đầy lạnh lẽo. Hoàng cung nguy nga và trang nghiêm, hào quang màu vàng nhạt lan tỏa.
Trong thời gian ngắn như thế mà năm vị Tôn giả bỏ mình, từ khi bọn họ tiến vào cho tới khi mất mạng cũng chẳng hề lâu, vầng mặt trời đỏ kia vẫn chưa hề khuất núi.
Những đệ tử môn đồ còn sống sót đều hóa đá, chẳng dám nhúc nhích dù là cử động nhỏ, khí lạnh tỏa ra từ đầu tới chân mỗi người, làm sao đối đầu với tiểu Thạch bây giờ? Ai có thể cùng tranh hùng đây.
"Keeng!"
Thạch Hạo tra kiếm vào vỏ, lưng đeo thần kích trấn quốc xoay người đi vào trung ương Thiên cung, chẳng thèm liếc nhìn bọn họ.
Những người này luôn nhìn người bằng nửa con ngươi, luôn luôn được người khác vây xung quanh, trở thành người trung tâm, đi tới đâu thì đều được những người cùng tuổi dùng lễ để tiếp đãi, nhưng nay lại vô cùng hoảng sợ.
"Muốn giữ mạng thì theo ta vào trong, chỉ cần trả lời một vài vấn đề là được." Bằng Cửu xuất hiện, lão dẫn theo một nhóm quân binh và chiến tướng, nhìn bọn họ cùng với giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Nội tâm của những người này do dự, tiểu Thạch đã rời đi rồi chẳng lẽ đám thị vệ này còn dám ngăn cản bọn họ ư? Nếu như liều mạng phá vòng vây hơn phân nửa có thể tránh được một kiếp.
Chỉ trong nháy mắt thì đã có người đưa ra quyết định, điều khiển bảo cụ nhanh chóng trốn về không trung. Có người tiên phong thì tự nhiên có người đi theo, trong phút chốc ráng lành lan tỏa.
"Xoẹt!"
Thanh âm phá không cắt đứt trời xanh khiến cho tim mật của đám người như bể nát, lão thị vệ mặt không chút cảm xúc mở ra trận pháp trong hoàng cung, hàng loạt phù văn xông lên tận trời cao.
Chỉ tích tắc, một nhóm người bị quét trúng rồi thiêu đốt trong hư không hóa thành chùm ánh lửa rực rỡ, cứ như sao băng vụt ngang trời.
Mười mấy người còn lại như rơi vào hố băng, đứng im tại chỗ như trời trồng, rồi bắt đầu đi theo đám quân binh, vô cùng phối hợp.
Trận chiến này, năm vị Tôn giả đều chết, đệ tử môn đồ bị vây nhốt không một ai có thể chạy thoát. Chiến tích chấn thế này đủ làm đám người mang lòng dạ xấu phải sợ hãi.
"Xuất kích!"
Trước trung ương hoàng cung, Thạch Hạo mặc chiến y màu vàng, chiến kiếm giờ cao, lớn giọng ra lệnh, trong buổi hoàng hôn này, nó suất lĩnh rất nhiều chiến tướng, điều động vô số chiến xa vàng óng của hoàng tộc hùng hổ vụt lên bầu trời, bắt đầu một cuộc thanh tẩy.
Ngoại trừ năm vị Tôn giả ra thì người của ba giáo ở trong thành còn rất nhiều, bọn họ đang chờ đợi tin tức, chiến xa màu vàng xẹt ngang trời, đi đến đâu thì bọn họ triển khai vây quét tới đó.
Thạch Hạo quyết đoán và vô tình, càn quét tất cả những người còn sót lại, hoặc giết chết hoặc bắt giữ, đánh tan tát cao thủ ba giáo.
Sau nó mỉm cười với Chiến vương và Bằng Cửu, nói: "Yên tâm đi, tạm thời cũng chưa tới mức quá lộ liễu, nàng chỉ cần là thị nữ bên cạnh ta, không để cho người ngoài biết là được.
Sau đó, nó nhìn về Nguyệt Thiền tiên tử, trêu: "Nguyệt Thiền, mấy ngày nay Thạch Hạo bận tu hành với chống lại ba giáo nên đã hơi lạnh nhạt với Nguyệt Thiền."
Hàng mi của Nguyệt Thiền tiên tử khẽ run, vô cùng tức giận, từ khi xuất thế tới giờ, ngoại trừ cái tên vô sỉ đứng trước mặt này ra thì chưa một ai dám đùa giỡn với chế nhạo mình như thế.
"Dâng trà đi, nếu không Thạch Hạo cũng chẳng ngại tự mình giải thích với Nguyệt Thiền đâu, cũng có thể giải thích chuyện khác, ví dụ như mười loại cực hình thái cổ chẳng hạn." Thạch Hạo cười nói.
Hàng lông mày lúc này của Nguyệt Thiền tiên tử nhíu lại, nàng rất muốn phát tác thế nhưng chỉ biết mím chặt bờ môi đỏ. Thứ gọi là mười loại cực hình thượng cổ thì chẳng phải tốt đẹp gì, đặc biết đối với nữ giới thì đó là loại không tôn trọng và khó chịu.
"Không sao, chúng ta có thể từ từ mà, chuyện gì cũng đều có thể quen thuộc hết, ví như dâng trà, như sắp xếp sinh hoạt hàng ngay..." Thạch Hạo hờ hững nói.
Chiến vương và Bằng Cửu hai mắt nhìn nhau, tự giác ngậm miệng rồi cáo lui.
Hai người vừa lui ra thì liền có người tới bẩm báo rằng, có cố nhân tới thăm, đang cầu kiến ở ngoài hoàng cung.
Người đến khiến Thạch Hạo ngạc nhiên, đó chính là Thiên Hồ tiên tử, cũng chính là Ma nữ, nàng đi vào trong trung ương Thiên cung, yểu điệu duyên dáng, ánh mắt giả dối, dung mạo tuyệt đẹp cộng thêm vẻ kỳ ảo.
Nhiều ngày biến mất nay nàng lại xuất hiện, cười hì hì nói: "Ta nghe nói ngươi đã bắt được nha đầu Nguyệt Thiền rồi, sao không gọi ra gặp mặt chứ."
"Nói bậy, ta đã bắt được nàng ta đâu." Thạch Hạo chối.
"Ta cảm nhận được khí tức của nàng mà, mới đây nàng còn xuất hiện trong cung điện này nữa, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần nói nàng ra gặp mặt thì ta tuyệt không tiết lộ bất kỳ chuyện gì ra ngoài đâu." Ma nữ nở nụ cười đầy lẳng lơ cũng có chút xíu tà ác, vô cùng khát vọng và cấp bách, rất muốn gặp mặt Nguyệt Thiền tiên tử.
Thạch Hạo suy nghĩ đôi chút rồi thả Nguyệt Thiền tiên tử ra ngoài.
"Ấy da, mỹ nữ, sao cưới hỏi mà không thông báo cho muội muội một tiếng chứ, chúc mừng chúc mừng, sớm sinh quý tử." Ma nữ cười đầy gian ác, trường hợp như vầy thì đời nào nàng bỏ qua cơ hội đả kích đối phương chứ.
Dù Nguyệt Thiền tiên tử trước nay luôn bình tình, nhưng với trường hợp này cũng trở nên lúng túng, khuôn mặt hoàn mỹ ửng hồng, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ.
"Hì hì, tỷ tỷ giữ bình tĩnh tốt thật đấy, xem ra sau khi kết hôn vạn sự đều mỹ mãn như ý cả, nào để muội muội nhìn tí nào, xem thử có khác trước hay không." Ma nữ cười đùa, tiến lên sờ sờ vòng một của Nguyệt Thiền tiên tử, miệng cười đầy sảng khoái.
"Ngươi..." Nguyệt Thiền tiên tử thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lùi về sau.