Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 614 : Quét ngang thiên hạ

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Dịch: Độc Nhân

Biên dịch: ronkute



"Bên trong Tần tộc có một tòa trận pháp vô cùng to lớn và phức tạp khó hiểu." Có thị vệ đến bẩm báo.



Sau khi trải qua thẩm vấn, mọi người Thạch Quốc biết được đây là một tòa truyền tống trận siêu cấp, có thể vượt vực đi xa, mà ban nãy có một số người Tần tộc thừa dịp hỗn loạn đã từ đây bỏ trốn rồi.



"Đã tiến về Bổ Thiên Giáo rồi sao? Tốt lắm, chúng ta cũng đi thôi, vừa vặn mượn chỗ trận pháp này đi luôn!" Thạch Hạo nói, lập tức bắt đầu hành động.



Kèn lệnh vang lên, chiến thuyền thanh kim liền khởi động, thân thuyền phát ra mù mịt ánh sáng chói lọi, nó từ tòa truyền tống trận siêu cấp này rời đi, rất nhanh đã tiến vào trong một đại vực khác.



Trụ Vực, diện tích lãnh thổ mênh mông, dân số đông đúc, nơi đây núi sông tráng lệ, đạo thống mọc lên như rừng, còn có rất nhiều môn phái. Trong đó nổi danh nhất dĩ nhiên là Bổ Thiên Giáo, nó có lịch sử lâu dài hết sức huy hoàng bất hủ.



Chiến thuyền thanh kim vượt qua hư không đi tới vùng phụ cận của Bổ Thiên Giáo, phía trước thỉnh thoảng có sương trắng bốc lên, có thụy quang nỡ rộ, một ngọn lại một ngọn núi rất mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện.



Bên cạnh đó trên bầu trời còn có lơ lững một số đảo nhỏ, ở đó mây bay đầy trời ráng màu rực rỡ, một thác nước màu bạc từ trên chảy xuống dưới, càng có thêm hơi thở thần thánh, thoạt nhìn giống như tiên cảnh.



"Quả là Bổ Thiên Giáo nha, quả thực bất phàm!" Mọi người Thạch Quốc thán phục.



Phía trước đang phát sinh một trận đại chiến, sóng chấn động dữ dội truyền tới như một dòng nước lũ từ trong núi vọt ra, phát ra tiếng sấm ầm ầm khiến đất rung núi chuyển.



Đó là một con Chân Hoàng đang quét ngang trời, toàn thân sáng rực, cánh chim tươi đẹp múa ngang trong hư không, mang theo uy năng cường đại không ngừng đập vào sơn môn của Bổ Thiên Giáo.



Ở nơi này núi đá bay tán loạn, rất nhiều phù văn lấp lánh, đại trận hộ sơn đang phát sáng, có rất nhiều cường giả như lâm đại địch, tất cả đều đang trốn ở bên trong tiến hành phòng ngự.



Không hề nghi ngờ gì, đây chính là một linh thân của Thạch Hạo đã đến trước nó một bước, phong tỏa nơi đây đề phòng một số vị Tôn Giả của Bổ Thiên Giáo chạy trốn.



Sơn môn không ngờ lại bị hư hại, nếu không phải có pháp trận cấp thần bảo vệ, thì nơi này sớm đã bị công phá, nơi đây có uy năng vô cùng to lớn, cốt văn đan dệt không ngừng từ bên trong sơn môn cuộn trào mãnh liệt ra bên ngoài.



"Thật mạnh!" Mọi người Thạch tộc thấy được thì tinh thần choáng váng đến bay bổng, với sức một mình Thạch Hạo đã ngăn ở bên ngoài sơn môn của truyền thừa bất hủ này, cứ như thế mà đánh, đơn giản là dũng mãnh như thần mà.



Nếu là người bình thường thì sớm đã bị đuổi đi, có thể bị chém chết cũng không chừng!



"Ầm!"



Một luồng kiếm khí sắc bén lao ra cắt đứt trời cao, nó dài đến mấy ngàn trượng, hết sức đáng sợ, đang hướng về phía Chân Hoàng bổ tới!



Chân Hoàng quét ngang trời cấp tốc tránh né ra ngoài, nó không hề có ý định đón đỡ, nơi đó có một Tôn Giả cầm trong tay pháp kiếm thần linh đang chĩa vào nó, uy thế kinh người.



Mọi người kinh hãi, thì ra là như vậy, nếu không có pháp bảo thượng cổ như thế này ở đây ngăn cản, nói không chừng linh thân này của Thạch Hạo đã công phá sơn môn giết vào trong luôn rồi.



Phượng hoàng hót dài, phát ra vạn tia hào quang, nó lượn vòng một cái rồi nhanh chóng bay về phía chiến thuyền thanh kim, trong chớp mắt nó đã bay vào trong một miệng động thiên do chân thân Thạch Hạo mở ra nơi đó.



Chiến thuyền thanh kim tới gần, mọi người bên trong sơn môn Bổ Thiên Giáo nhíu mày, tất cả đều cảm thấy không ổn, bọn họ đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra, do mới vừa rồi có vài người từ phía Bất Lão Sơn chạy thoát đến đây.



"Ngươi thực sự là... Thạch Hạo?" Bên trong truyền ra tiếng kêu la.



Chiến thuyền rất lớn đã dừng lại, toàn thân thuyền màu xanh lập lánh rực rỡ, Thạch Hạo đứng ở đầu thuyền nhìn về trước, nó lộ ra chân thân nhất thời dẫn đến những tiếng khẽ đầy kinh ngạc.



Giống như phản ứng của mọi người ở Bất Lão Sơn, những tu sĩ của Bổ Thiên Giáo ai ai cũng biến sắc, trong lòng vô cùng rung động, họ lại còn có thể gặp được Tiểu Thạch!


Không thể không nói, nội tình Bổ Thiên Giáo thật thâm hậu, tích lũy phong phú, thần liệu trong bảo khố chất thành đống, hơn xa bên trong kho của Thạch Quốc.



Mà bên trong mấy vườn thuốc đều là linh thảo mọc khắp nơi trên đất, tất cả đều là lão dược lâu năm, hơn nữa còn có một số cây kì dược hiếm thế, nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng có bao nhiêu cây.



Lần này không có tiểu Tháp cũng không có Sinh Linh Bất Diệt, bất kể là thần liệu hay là các loại linh dược đều không bị "chà đạp" rồi.



Chiến Vương, Bằng Vương, Minh Vương run rẩy, còn mấy ngàn cao thủ trẻ tuổi Thạch tộc càng thêm khó tin, liên tục vận chuyển lên trên chiến thuyền, cảm thấy như trong mộng vậy.



Trừ mấy món pháp khí đặc biệt mạnh mẽ ra, Thạch Hạo coi trọng nhất là mấy mẫu vườn thuốc, đều đem toàn bộ đất đai ở đây đào lên, muốn dời đi đem trồng hết.



Linh dược ở đây so với toàn bộ linh dược cộng lại mà trước đây Thạch Hạo đã nhìn thấy còn nhiều hơn, ráng lành mênh mông, quang vụ mờ mịt, đứng ở trong vườn thuốc làm lỗ chân lông cả người đều thư giãn, không cần tu hành cũng có linh khí tràn vào cơ thể.



Một trận chiến này khiến cho Bổ Thiên Giáo suy bại, cao tầng một lưới bị tóm gọn, gần như xóa tên khỏi hạ giới, lại một thánh địa đã bị công phá!



Mà trong quá trình này, linh thân Côn Bằng của Thạch Hạo đã quay lại, trừ việc mang về đầu của Hôi Giao Tôn Giả cùng xác của Hải Ma tộc Tôn Giả thì còn có rất nhiều bảo tàng dưới đáy biển.



Một tin tức kinh thế, Thạch Hạo chỉ phái đi một bộ linh thân mà thôi đã đánh bại hai đại cường tộc Bắc Hải, phá tan động phủ của bọn họ, chuyện này thực sự làm cho lòng người run rẩy.



Mọi người trong khắp thiên hạ đang nghị luận, Tiểu Thạch nghịch thiên quay về, không người nào có thể ngăn cản!



Cùng ngày hôm đó, chiến thuyền giết thẳng hướng về phía Tây Phương Giáo, phá liên tiếp mấy đại trận rồi sau đó lại ngăn chặn ở bên ngoài đại trận trung tâm, lại một lần nữa tiến hành bao vây.



"Tây Phương Giáo hơn phân nửa cũng không chống đỡ được rồi!"



Đây là mọi người phán đoán, Thạch Hạo quá cường thế, quét ngang thiên hạ, chỉ cần chiến là tất thắng, mọi người đều không xem trọng Tây Phương Giáo.



Mười hai ngày sau, đại trận sau cùng của Tây Phương Giáo cũng bị phá tan, Thạch Hạo giết vào trong, dũng mãnh vô địch, liền một mạch đánh chết hai đại Tôn Giả của giáo này, quét ngang nơi đây.



"Đây là Kim Cương dịch sao?" Chiến Vương kích động đến phát run, lão phát hiện một tòa thần trì ở trong đó tràn đầy bảo dịch, chúng đều tản mát ra mùi thơm kỳ dị.



"Không sai, đúng là Kim Cương dịch, chính là bảo dịch để luyện ra cơ thể cực hạn!" Bằng Vương gật đầu.



Bảo dịch này phát hiện trong cổ điện tại một tòa linh sơn, thần trì chưa tới một thước vuông, ở giữa có bảo dịch rực rỡ, chúng được đặt cạnh một cây bảo xử* hàng ma, dùng vật này để tiến hành trấn áp.



(*) Xử: giống như cái chày đâm tiêu, ai đọc Già Thiên chắc biết, giống Hàng Ma Xử của A Di Đà Phật Đại Đế.



Bên trong Tây Phương Giáo có cả một vùng vườn thuốc, so ra thì ít hơn Bổ Thiên Giáo thế nhưng tương đối mà nói, nơi đây có Kim Cương dịch nhiều đến kinh người, đáng tiếc nhất là không tìm được phương pháp phối chế.



"Thật tốt quá, phương thuốc loại này tương lai có thể làm cho Thạch tộc ta càng cường đại hơn!" Minh Vương kích động.



Việc này cũng làm cho Thạch Hạo động dung, đây tuyệt đối là một loại phương thuốc cổ vô giá.



Trừ những thứ đó, bên trong Tây Phương Giáo còn có đủ loại bảo cụ, dược thảo các thứ nhiều không kể xiết, khiến người ta phải sợ hãi than, không hổ là đại giáo bất hủ.



Thạch Hạo trở về, ngay cả Tây Phương Giáo đều bị đánh hạ, chiến tích như thế này quả thực giống như là thần thoại vậy, mọi người trong khắp thiên hạ ai cũng chấn động, tất cả mọi người đều đang nghị luận!