Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 615 : Bình định hạ giới

Ngày đăng: 01:19 19/04/20


Dịch: Độc Nhân

Biên dịch: ronkute



"U u. . ." Tiếng kèn vang lên, chiến thuyền thanh kim vượt xuyên hư không, từ Tây Phương Giáo rời đi, dần dần biến mất hẳn.



Bên trong thuyền ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, có đủ loại bảo liệu, các loại linh dược chất thành đống như ngọn núi nhỏ phát ra hào quang rực rỡ, sáng chói đến người khác không mở ra được hai mắt.



"Thu hoạch quá lớn, những đại giáo thượng cổ này quả nhiên nội tình kinh người, tích lũy thật thâm hậu, vượt quá tưởng tượng mà!"



Trong thuyền Minh Vương đang cảm thán, ngay cả cả lão cũng có cảm xúc dâng trào, chứ đừng nói chi là những người tuổi trẻ kia, bảo vật thực sự quá nhiều, nhiều đến khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn cũng kích động.



Thạch Quốc cũng không tính là kém, vì cũng là thần quốc thượng cổ, thế nhưng nếu cùng Bổ Thiên Giáo, Tây Phương Giáo so sánh thì lập tức liền mờ nhạt hơn rất nhiều lần!



"Chiếc đỉnh này không tệ, là một món pháp khí Chân Thần đó." Chiến Vương lộ vẻ xúc động.



Nó có phong cách cổ xưa và tang thương, khi đổ vào đó một chén nước thì lập tức chảy ra dịch thể có mùi thơm ngát, không biết nó có thể luyện ra bao nhiêu bảo dược nữa.



Thạch Hạo cũng chú ý tới cái đỉnh này, nó được lấy từ Bổ Thiên Giáo, cả vật thể đều là màu nâu tro, thoạt nhìn như là được khắc thành từ nham thạch, bên trong bao hàm đạo văn kinh người, hết sức hiếm thấy.



Khi không sử dụng thì nó chỉ có một thước vuông, hơi chút thúc giục hỏa diễm để tiến hành chế thuốc thì lập tức nó biến lớn, có phong cách cổ xưa và khí tức rất mạnh.



Thạch Hạo hết nhìn rồi lại nhìn, sau đó quyết định lấy cái đỉnh này đưa cho Thạch thôn để bồi thường, nó từng phá hư hai kiện tổ khí trong thôn, đó là trong trận chiến cùng lão bộc của Tiên Điện, chúng đã rạn nứt gần như phế bỏ.



Sau đó Thạch Hạo lại nhặt lên một thanh cốt kiếm cùng với một cây đằng trượng*, còn có một cái lò cao cỡ nắm tay, cả thân bảo lô đều có màu đỏ tươi đang lưu chuyển thần văn, mạnh mẽ đến khó hiểu, là một tinh phẩm trong pháp khí thần cấp thượng cổ.



(*) Đằng trượng: cây gậy làm từ cây mây.



Thạch Hạo đưa cho Thanh Phong, bảo hắn mang về cho tộc nhân dùng để thủ hộ Thạch thôn.



Chiến Vương, Minh Vương mấy người tự nhiên sẽ không ý kiến, hai đại giáo đều là do Thạch Hạo công phá, lần này có thu hoạch rất lớn, trên thuyền còn có một số thượng cổ pháp khí hết sức khó lường, đều để lại cho Thạch Quốc.



"Thu hoạch thật lớn, bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ có thu hoạch lớn như vậy!" Bằng Vương cảm thán, bản thân lão là Tôn Giả cũng khó mà lòng mà bình tĩnh.



"Bệ hạ, xin ngài hãy tự mình lựa chọn một món binh khí đi." Chiến Vương đề nghị.



Nơi này treo một hàng vũ khí, từ cấp Tôn Giả đến cấp thần, có đủ mọi thứ, chúng đều đang phát ra bảo huy, lưu động tia sáng kỳ dị hết sức khó lường.



Thạch Hạo gật đầu một cái, nó muốn đi thượng giới nên cần phải có một món pháp khí mạnh mẽ để phòng thân, về phần bảo cụ trấn tộc của Thạch Quốc thì nó không tính sẽ mang đi.


Thạch Quốc hưng thịnh theo việc Thạch Hạo sống lại trở về, nó lật đổ mấy đại thánh địa, uy chấn thiên hạ, nó đã không còn có đối thủ nào nữa.



"Sắp phải rời đi rồi." Thạch Hạo đứng ở bên trong trung ương thiên cung, nhẹ nhàng thở dài.



Bên ngoài là một bầu không khí ồn ào náo nhiệt, thiên hạ sôi trào.



Thạch Hạo không để ý tới những việc này, nó bắt đầu bế quan chế thuốc, muốn trước khi rời đi làm tiếp một vài việc nữa.



Bên trong cung điện to lớn linh khí dày đặc, các loại linh thảo đã được mang tới tới, còn có không ít khoáng vật hiếm thấy được đưa vào trong điện, bên cạnh đó còn có các loại linh trùng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.



Liên tục nửa tháng, Thạch Hạo không ngừng luyện hết lò đan này đến lò đan khác, có không ít đan dược giao cho Thanh Phong để cho hắn đưa tới Thạch thôn, còn có một số lượng lớn để lại cho Thạch Quốc.



Đến cuối cùng, nó lần thứ hai luyện ra một số Tiểu Niết Bàn đan trân quý, thuốc này có thể để cho Vương giả tấn cấp lên Tôn Giả, là bảo đan vô giá!



"Nên rời đi rồi, đi tìm cơ duyên của chính ta." Thạch Hạo nói, nó đứng lên dừng lại việc chế thuốc.



Mấy người Chiến Vương, Bằng Vương, Thanh Phong muốn giữ nó lại, thế nhưng không biết mở miệng nói như thế nào, Thạch Hạo muốn đi thượng giới nên cần tìm một thiên lộ, theo đuổi đạo của mình, bọn họ không còn cách nào để ngăn cản.



"Bệ hạ!" Vài vị lão Vương đều rất thương cảm, nhìn Thạch Hạo từ lúc quật khởi đến chết đi, rồi đến sống lại, xảy ra quá nhiều chuyện, đã làm cho họ rất khó quên.



"Không trở về Thạch thôn nhìn một chút sao?" Thanh Phong nghẹn ngào mang theo nước mắt nói, lần từ biệt này có thể sẽ là mãi mãi, sẽ không còn được gặp lại nữa.



"Không được, chỉ làm thương cảm hơn thôi, cứ như vậy rời đi là được rồi." Thạch Hạo nói.



"Thạch Hoàng!" Rất nhiều vương hầu đều tới, đều vì Thạch Hạo mà tới đưa tiễn, tất cả đều tràn đầy không muốn, trong mắt một số người còn có nước mắt.



Đặc biệt là những cường giả trẻ tuổi, họ cực kỳ không muốn, Thạch Hạo từng đưa bọn họ đi công phá vài đại thánh địa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bình định thiên hạ, để cho bọn họ lòng mang kích động, kính nể mà sùng bái.



"Hẹn gặp lại!" Thạch Hạo xoay người, từ đó sãi bước đi xa.



Một số vương hầu trong lòng chua xót, nhưng không cách nào ngăn cản được.



Thanh Phong còn đang rơi lệ, lớn tiếng kêu gọi: "Phải chú ý giữ gìn sức khoẻ... Tộc trưởng, a thúc, còn có đám bạn cùng chúng ta lớn lên, họ đều không nỡ để ca đi đó! Cuộc đời này còn có thể lần nữa gặp lại không?"



Thân hình Thạch Hạo thoáng ngừng một lát, trong mắt trở nên mơ hồ, sóng mũi cay cay nhưng cuối cùng cũng không quay đầu lại, từ đó biến mất.