Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 715 : Người cổ xưa nhất
Ngày đăng: 01:20 19/04/20
Cấm địa - trung tâm chiến trường màu máu, bạch cốt chồng chất, hoa tươi muôn màu, mỹ nhân mặc tuyết y đứng một mình nơi đó, đây là một hình ảnh vô cùng yêu dị, khó mà hòa hợp với nhau được, thể hiện sự thần bí.
Thiên địa run bần bật, Thạch Hạo hoàn hồn trong cơn hoảng hốt, thu hồi ánh mắt nhìn lên bầu trời.
Trận chiến đã kết thúc, hai tồn tại cấm kỵ đã phân được thắng bại?
Đến tột cùng là ai thắng ai bại, yên tĩnh trong ngắn ngủi khiến phạm vi mười mấy vạn dặm của bình nguyên màu máu ngột ngạt vô cùng, toàn bộ chiến đấu đều đình chỉ, mọi người ngẩng mặt nhìn trời.
Huyết nguyệt treo lơ lửng trên không, âm vụ mờ ảo, thiên địa mông lung và đỏ sẫm khiến lòng người căng thẳng.
Bởi vì, trận chiến này rất quan trọng, ảnh hưởng tới tộc vận, thất bại mà nói, một Đế tộc, Hoàng tộc rất có thể tan thành mây khói.
Huy hoàng từng có, đạo thống bất hủ, trong trận chiến này sẽ hóa thành tro bụi, trở thành quá khứ.
Yên tĩnh!
Thiên địa không hề có chút tiếng động, "không chút âm thanh", rơi vào yên lặng đầy đáng sợ.
Bình nguyên màu máu vừa rồi còn chinh phạt không ngớt, Thiên Nhân tộc, Chiến tộc sát phạt không thôi, kỵ binh đuổi giết, máu nhuộm binh đao, mà hiện tại thời gian tựa như ngừng trôi.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, muốn biết kết quả cuối cùng.
Đoàn linh đánh thuê Luân Hồi, đoàn lính đánh thuê Thiên Thần, những thế lực tiếng tăm lừng lẫy nhất cũng đều ngừng chiến, chờ đợi kết quả.
"Ò ò ò…!"
Đột nhiên, kèn lệnh sừng châu vang lên, mênh mang và hùng hồn, nặng nề mà to lớn khuấy động mười mấy vạn dặm, đây là Chiến tộc đang thông báo cho tộc nhân mình mau chóng rút lui.
"Sao lại là chúng ta, Chiến đế thất bại ư!?"
Trong nháy mắt kèn lệnh vang lên, đối với Chiến tộc mà nói, đây tựa như là ngày tận thế, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, gặp phải đả kích vô cùng lớn.
Đây là thông báo cho bọn họ, rút lui vô điều kiện, hơn nữa phải ngay lập tức, không được động võ gì nữa, ý là như thế sao?
"Sao lại như vậy, chúng ta là Chiến Đế tộc, lấy chiến mà sống, vì chiến mà cuồng, tung hoành ba ngàn châu, cổ tổ Chiến đế lại bị bại?" Có người kêu to, khó mà tiếp thu được kết quả này.
"Vạn vật đang thuyết pháp, hiểu rõ căn nguyên." Cô gái tuyết y với đôi mắt đẹp thâm thúy, làm bộ trách trời thương người nhìn Thạch Hạo.
"Ngươi... biết quá khứ, có thể biết kiếp trước?" Thạch Hạo rất loạn, mình gặp một tồn tại cấm kỵ ư, hiểu được vãn sinh?
"Xoay người chính là kiếp trước, dõi mắt chính là kiếp sau, tồn niệm chính là đương đại." Cô gái với dáng vẻ trang nghiêm, phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ thánh khiết nhìn Thạch Hạo, tựa như đang dạy dỗ vậy.
Thạch Hạo tê dại da đầu, có chút không hiểu được, đây rốt cuộc là một tồn tại thông thiên như thế nào, có thủ đoạn như thế sao?
"Đồ nhi, còn không lễ bái sư phụ?" Cô gái nói.
Thạch Hạo chần chờ, bái một cao nhân tiền bối ngược lại cũng không tính là chịu thiệt, thế nhưng trong lòng hắn lại rất loạn, cũng không cách nào hiểu được sao lại gặp được một tồn tại vô thượng như vầy.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy hàm răng trắng bóng của cô gái này, khóe miệng hơi vểnh lên, trong mắt lóe ra tia gian xảo, trong đầu lập tức xẹt qua một vệt sáng, không đúng!
Biểu hiện sơ hở này thì sao có khả năng là một lão bà được, rõ ràng chỉ là một thiếu nữ lanh trí, hắn rất nhanh hiểu rõ, mình... bị chọc!
Hắn liếc xéo, bất mãn lộ rõ trên mặt, cô gái này chẳng hề tử tế chút nào.
Hiển nhiên, cô gái này biết hắn tỉnh ngộ nên cười cười, nói: "Nhóc con, còn muốn lừa ta à, ngươi chính là cái tên tham ăn mà Ma huyết quỷ thần thụ nói à?"
Thạch Hạo như muốn ngất đi, cô gái này chuyển biến quá nhanh, vừa nãy còn thâm trầm hiện tại lại hoạt bát, hơn nữa nói thẳng ra cây già bên trong bí cảnh Nguyên Thiên kia.
"Ma huyết quỷ thần thụ đi đâu rồi?" Hắn hỏi.
"Về với tổ tiên rồi." Thiế nữ nhẹ nhàng đáp.
"Ngươi... tới từ nơi sâu của Cấm khu không người rộng lớn kia?" Thạch Hạo rùng mình.
"Cũng không hề ngu ngốc, bản tiên mới từ cố hương ra đây, nể mặt cây già nên ta không có đánh ngươi, nếu là người khác thì phải treo lên mà đánh!" Thiếu nữ nói một cách ngang ngược.
Thần thái của nàng rất phong phú, tĩnh thì tuyệt thế và cô độc, động thì gian xảo và linh động, khi khoác lác thì lại ngang tàng như thế.
Thạch Hạo nghe thế thì sắc mặt liền biến đổi, không tin nàng tới từ khu vực không người nữa.