Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 714 : Hoang, tái hiện

Ngày đăng: 01:20 19/04/20


Chiến Thiên Ca rên khẽ một tiếng, mặc dù đã nhanh chóng dịch chuyển cơ thể nhưng vẫn bị chặt đứt lìa. Nửa thân thể phía dưới rớt xuống mặt đất, còn nửa trên thì lơ lửng giữa trời.



Sắc mặt của hắn tái nhợt, không hề có chút màu máu, lại đại bại như thế này!



Thạch Hạo vô tình, thanh chiến đao trong tay chém về trước kéo theo Tiểu thiên thế giới lôi đình kia, bên trong, cây cỏ càng xanh tươi, hồ nước thêm xanh thẳm, vô cùng chân thực.



Mà giữa không trung lại có một luồng hào quang như là phi tiên hạ xuống, Chiến vương muốn chạy trốn thế nhưng không thể.



"Bụp!"



Nửa thân thể còn lại của hắn tả tơi, bị chùm sáng xuyên thủng, sức chiến đấu một thân tiêu hao tới bảy phần, thảm hại không thể tả nổi, bị kích rơi nhào xuống mặt đất.



"Bí thuật Lôi đế!" Hắn cắn răng nói, Chiến đế - vị cổ tổ trong tộc sớm đã đoán được chí tôn Nguyên Thiên sở hữu truyền thừa Lôi đế.



Trước mắt, hắn tự mình trải nghiệm cho nên hoàn toàn chứng thực được, trong bí cảnh đó Hoang đã đạt được bảo thuật Lôi đế.



Kiếp quang Cửu thiên chính là thể hiện hữu hình nhất của bí thuật cấm kỵ Lôi đế, cùng tương ứng với Tiểu thiên thế giới lôi đình mà Thạch Hạo xây dựng thành khắc dấu vào trong hư không, như là tiên quang đánh xuống vậy.



"Chiến vương!"



Những người xung quanh đều hét lớn và xông về trước, nếu như Chiến Thiên Ca chết ở nơi này thì bọn họ cũng chẳng cần sống nữa.



Răng rắc!



Thạch Hạo bước về trước, khắp nơi đều là tia chớp, đầu tiên là xuyên thủng bốn tên Tôn giả, mi tâm chảy máu, bọn họ ngửa đầu ngã nhào về sau.



"Liều mạng với hắn!" Đây chính là tử sĩ Chiến tộc, trong mắt hiện ra hung quang vồ giết về trước.



"Keeng!"



Bên trong Tiểu thiên thế giới lôi đình mà Thạch Hạo xây dựng nên không ngừng vọt lên từng thanh binh khí, thứ này hóa thành một mảnh cầu vồng nhằm về phía trước.



Tiếng bụp bụp không dứt bên tai, chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đã bị đánh chết, khó có thể ngăn cản được bước chân của hắn.



"Đây chính là sự tự phụ của ngươi? Chỉ đến thế mà thôi." Thạch Hạo nhìn Chiến Thiên Ca, giọng nói bình thản, nâng chiến đao trong tay lên cao, ánh đao lấp lánh khiến người khác sợ hãi.



Sắc mặt của Chiến Thiên Ca trắng bệch bởi vì nửa thân thể dưới đã mất đi, mất máu vô cùng nghiêm trọng, sức chiến đấu giảm mạnh, không thể chống lại được.



"Dừng tay!"



"Giết!"
"Thiên Nhân tộc có bảo thuật đặc biệt gì?" Trên đường đi Thạch Hạo thỉnh giáo Vân Hi, không chỉ vậy, hắn mặt dày còn muốn học một vài thần thông nhỏ của Thiên Nhân tộc.



"Từ Nhân thành Thiên, đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo muốn biết được bí mật của Thiên Nhân tộc.



"Cái gọi là Thiên Nhân, Nhân mới là giai đoạn mở đầu, muốn trở thành một cao thủ cái thế thật sự thì phải tiến hóa tới lĩnh vực tận cùng - Thiên, là tiến hóa tới cấp độ sinh mệnh càng cao hơn.



Vân Hi cũng không hề đề phòng gì với hắn nên nói rất chi tiết, nói ra không ít huyền ảo khiến Thạch Hạo hiểu biết không ít.



"Ngươi dung hợp với Thiên Mệnh thạch, sau khi trở về thì có thuận lợi niết bàn không?" Thạch Hạo hỏi.



"Sẽ có một đoạn thời gian nguy hiểm, cần người bảo vệ." Vân Hi đáp.



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Thạch Hạo hiểu biết thêm rất nhiều, thậm chí còn biết trong giai đoạn nguy hiểm kia, Thiên Mệnh thạch có thể sẽ bị đoạt khỏi cơ thể.



Hiển nhiên, tên Chân Thần ở phía sau trở nên điên cuồng, không ngừng truy sát muốn tìm cho bằng được Hoang, báo thù cho Chiến vương.



Thế nhưng, Thạch Hạo vừa đột phá nên tốc độ cũng tăng lên nhiều, lúc này càng khó mà đuổi theo kịp, hắn mang theo Vân Hi tiến vào nơi trung tâm của chiến trường cổ này.



Tương truyền, chiến trường cổ lớn nhất này từng có một vị cao thủ tuyệt thế tọa hóa, máu, xương, phù văn... của hắn đều vương vãi ra khiến nơi đây mới đáng sợ như vậy.



Khi hai người tiếp cận khu vực này thì phát hiện trong hư không tỏa ra ánh sáng lung linh, đó chính là xích thần trật tự bị gãy nát, sắp xếp chẳng có chút quy tắc nào, các loại hào quang tỏa ra hỗn loạn vô cùng.



Nơi trung tâm cấm địa này khó tới gần bởi vì hơi chút bất cẩn thì có thể sẽ bị quy tắc xích thần cắt lìa thân thể, chỉ có thể phóng mắt nhìn mà thôi.



"Nơi này có thực vật!" bọn họ kinh ngạc, bên trong cấm địa thảm thực vật tươi tốt um tùm, xanh mơn mởn, tỏa ra hào quang, còn có những cây dây leo và bông hoa, hoa khoe sắc thắm, lượn lờ đầy hào quang.



Thạch Hạo âm thầm vận dụng Trùng đồng, muốn xem rõ ngọn ngành.



Lúc này hắn chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng người, một thân tuyết y, tuyệt thế và độc lập, lẳng lặng đứng trong cấm địa, siêu nhiên vô cùng!



Đây là một cô gái, nàng phát hiện ra Thạch Hạo thì nở nụ cười nhạt, hàm răng lấp lánh, phong thái yểu điệu, thanh diễm tuyệt lệ, trong nhất thời khiến Thạch Hạo có chút hoảng hốt.



Cảm giác này hắn chưa bao giờ gặp phải, cô gái này quá đặc biệt, tóc đen mềm mại, da trắng như tuyết, cặp mặt tinh tế, có thể gọi là phong thái tuyệt thế khiến Thạch Hạo thất thần trong giây lát.



Một người đứng trong bạch cốt, trung tâm cấm địa là hoa cỏ xanh tốt, nàng vô cùng đặc biệt, tuyết y phất phới, thần vận siêu thoát, tuyệt thế và độc lập thật sự.



Đột nhiên, trên vòm trời rung mạnh, đại đạo như thác nước, quy tắc như biển, gần như lật úp cả bình nguyên màu máu này lại.



Trận chiến giữa Chiến đế và lão Thiên Nhân đã kết thúc!