Thế Giới Kì Bí Của Ngài Benedict - Tập 1: Bút Chì, Tẩy Và Người Thắng Cuộc

Chương 24 : Trừng phạt và thăng cấp

Ngày đăng: 19:48 19/04/20


Cả hai cậu bé đều tỉnh dậy trước bình minh, dù tối hôm trước đã thức khá khuya, tỉ mỉ kiểm tra kế hoạch từng chút một. Nhưng Sticky vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Sự sợ hãi làm mắt cậu mở thao láo. Khi lọ mọ mặc quần áo trong bóng tối, cậu thì thào nói với lên giường trên, “Reynie, họ đã không bịt mắt cậu khi cậu đến phòng làm việc của ngài Curtain, đúng không?”



“Bịt mắt? Không.”



“Vậy tớ đoán là tớ sẽ biết ngay thôi. Nếu như tớ đang chuẩn bị đến Phòng Chờ. Nó có lý đấy, tớ cho là thế.”



Reynie quay người lại và nhìn xuống. “Họ đã bịt mắt cậu à? Tại sao?”



“Họ không nói. Jillson chỉ kéo tớ ra quảng trường, đeo cái bịt mắt lên, và quay tớ vòng vòng cho đến khi tớ nôn ra. Nôn theo nghĩa đen ấy. Sau đó cô ta cười và dẫn tớ vào trong, đi xuống vài cầu thang đến Phòng Chờ. Tớ cũng phải đeo nó khi rời khỏi đó.”



Reynie nhíu mày không hiểu. Họ bịt mắt Sticky để làm gì?



Ngay sau đó có tiếng đập cửa. Sticky nhìn chằm chằm ra cửa một lúc lâu trước khi mở. S.Q. Pedalian đứng ở hành lang mờ mờ tối đó, đang nhồm nhoàm một ổ bánh mỳ quế. Miệng nhồi kín đầy đồ ăn, nên anh ta chỉ có thể ra hiệu cho Sticky đi theo mình. Đã đến lúc rồi.



Sticky hít một hơi thật sâu. “Chúc tớ may mắn đi, Reynie.”



Reynie gật đầu. “Đừng lo, cậu sẽ làm tốt mà.”



Sticky đi theo S.Q. xuống hành lang. Ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh, dường như không gian đó dành riêng cho tiếng bước chân của họ và thỉnh thoảng có tiếng nhai nuốt của S.Q., anh ta đang thích thú với ổ bánh mì quế của mình. Sau đó họ ra ngoài trong không khí lạnh lẽo của buổi sớm, S.Q. dừng lại ở đó, liếm ngón tay, và - thật là ghê - anh ta đút tay vào túi quần.



Sticky hỏi bằng một giọng căng thẳng. “Tôi có... tôi có phải đợi thêm chút nào không, hay...?”



“Ồ, không, ngài Curtain có thể gặp cậu,” S.Q. thản nhiên nói và lôi ra một quả chuối, không phải cái bịt mắt. “Bây giờ, Sticky” - S.Q. là Điều hành viên duy nhất từng gọi Sticky bằng tên riêng của cậu bé, mặc dù điều đó chỉ là tình cờ - “George, cho phép tôi đưa ra vài lời khuyên cho cậu nhé. Tôi là một Điều hành viên, cậu biết đấy, và tôi hiểu cách mọi việc diễn ra quanh đây.” Liếc trái rồi phải, S.Q. hạ thấp giọng. “Tôi thích cậu, Geogre, cậu là một đứa trẻ ngoan, và rất thông minh. Và vì cậu là trẻ mồ côi, nên cậu sẽ trở thành một ứng cử viên sáng giá cho vị trí Điều hành viên một ngày nào đó, chỉ cần cậu đứng thẳng ngay lên và bay... nếu cậu đứng thẳng lên và bay ngay...”



“Đứng thẳng lên và bay ngay?”



“Đúng, đúng rồi đấy,” S.Q. nói, có vẻ đã bớt căng thẳng hơn một chút. “Ý tôi là, đừng bỏ lỡ cơ hội ngay trước mắt. Dù cậu làm bất cứ điều gì, đừng thừa nhận đã gian lận trước mặt ngài Curtain. Nếu cậu thực sự đã gian lận, ý tôi là như vậy. Tôi không bảo cậu phải nói dối. Điều đó còn tồi tệ hơn. Đừng thừa nhận việc gian lận, và đừng nói dối.”



“Ý anh là tốt nhất là em đã không gian lận trong quá khứ?”



“Chính xác,” S.Q. nói.



“Lời khuyên của anh có ích đấy.”



S.Q. cười nhăn nhở. “Có lẽ thế. Ngài Curtain ghét sự gian lận hơn bất kỳ thứ gì. Ngoài ra ông ta là một người bạn tốt bụng. Nên chỉ cần ghi nhớ rằng trong suốt buổi gặp mặt - điều quan trọng nhất là đừng thừa nhận cậu đã gian lận.”




“Này, nếu có ai xứng đáng với Phòng Chờ, đó là Martina.”



“Nếu có ai xứng đáng với nó…,” Sticky lẩm bẩm, cậu cảm thấy hơi xấu hổ giống như cảm giác của Reynie. Cậu biết Phòng Chờ tồi tệ như thế nào - chỉ nhắc đến nó thôi đã khiến cậu toát mồ hôi ra rồi - và chính cậu là người đã kết tội Martina bằng một lời nói dối. Cô ta tàn nhẫn như thế nào không quan trọng. Không ai xứng đáng phải tới Phòng Chờ, thậm chí kể cả Martina cũng không.



Để làm mọi chuyện tồi tệ hơn, thỉnh thoảng lại có một lần phát sóng thông điệp bí ẩn được đưa đi.



“Chính là cậu bé đó Harold Rockweel,” Constance càu nhàu với chính mình. “Câm mồm, Harold.”



Reynie ném sang Constance một cái nhìn ảm đạm. Cậu đột nhiên băn khoăn điều gì sẽ xảy đến với cô bé nếu ngài Curtain tăng năng lượng tín hiệu lên hết mức. Nếu hiện giờ Constance có thể nghe thấy các âm thanh, khi đó điều gì sẽ xảy đến với cô bé? Nó sẽ làm gì cô bé? Cô bé đã tự băn khoăn suy nghĩ về điều này chưa? Vì cô bé, Reynie hy vọng là chưa. Nếu ở vị trí ấy, cậu cũng hoảng sợ chẳng kém gì.



Ngày hôm nay đáng lẽ phải là một ngày tốt lành thì giờ đã trở thành xấu xa và tồi tệ. Tồi tệ hơn cả tồi tệ ấy chứ.



“Cẩn thận đấy, các cậu,” Kate lẩm bẩm.



S.Q. Pedalian đang chen qua giữa hai bàn gần đó, ở đó bọn học sinh đang cau mày và gào thét khi anh ta đi qua. Reynie thu chân vào để đảm bảo chúng an toàn trước S.Q. Anh ta đi đến và nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt có chút tự hào.



“Sao lại dài mặt ra thế? Mọi thứ ổn chứ?”



Bọn trẻ cố gắng tỏ ra tươi cười mong anh ta nhanh nhanh để chúng được yên, nhưng lần đầu tiên S.Q. đánh giá chính xác. “Các cô cậu không thể lừa được tôi đâu. Tôi biết ai đang bị áp lực khi tôi nhìn người đó. Tôi ngạc nhiên vì cậu đấy! Này, Sticky - Ý tôi là, anh chàng George trẻ tuổi này đã thoát ra một cách sạch sẽ và dễ dàng, cậu làm các bài kiểm tra rất tuyệt, và lại còn toàn bộ những người này ngồi quanh cậu như con mèo được ăn bánh pudding của cậu vậy. Ờ, bánh pudding… không, được vuốt đuôi…”



Có vẻ như không có ai muốn ủng hộ anh ta, nên sau một lúc S.Q. đành đầu hàng. Anh ta đã có một hành động khôn ngoan, trông S.Q. cứ như đang bị chứng khó tiêu nghiêm trọng. “Bây giờ đừng nói với tôi là cậu đang bực bội vì chưa được vào danh sách Liên lạc viên đấy nhé! Đúng không? Nghe này,” anh ta nói một cách tự tin, tiến gần về phía bọn trẻ, “Tôi nói cho các cậu một bí mật, vì các cậu là những người rất tốt. Các cậu đang ở gần hơn các cậu nghĩ đấy!”



Reynie gật đầu rầu rĩ. “Đó là vì Martiana không còn là Liên lạc viên nữa?”



S.Q. nghiêng đầu. “Làm sao các cậu có thể biết điều đó?”



“Mọi người đều biết,” Kate nói.



Điều này làm cả S.Q. và Reynie ngạc nhiên, đồng thanh, “Họ đều biết á? Bằng cách nào chứ?”



Kate chỉ ra phía quầy ăn, ở đó Martina vừa đi vào dưới sự hộ tống của Jillson và Jackson. Cô ta mặc áo chẽn và đeo thắt lưng như thường lệ, nhưng không mặc quần sọc đặc trưng của Liên lạc viên. Không, quần của cô ta hoàn toàn là màu xanh nước biển, và khi những Liên lạc viên khác hoan hô và vỗ tay, mặt cô ta tỏa sáng với vẻ ác độc và chiến thắng.



Martina đã được thăng cấp làm Điều hành viên.