Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 1 : Bệnh viện

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Thành phố C, bệnh viện Thần Ái, khu nội trú số 2 lầu 6.



*Thần Ái ở đây không phải là thần tình yêu nên giữ nguyên tên nhé.



Kì Nhạc nằm trên giường bệnh không ngừng lảm nhảm: “Trong tủ quần áo

của tớ có mấy bức tranh, là mấy bức tớ định đưa cho các cậu, nhớ bảo

quản cho tốt, lỡ sau này tớ nổi tiếng, mấy cái đó sẽ rất có giá trị,

phía trên còn có chữ kí, các cậu đừng vứt lung tung đấy...”



“Tớ chắc chắn sẽ không vứt lung tung, nhưng cậu tự đưa thì tốt hơn.” Cố Bách nắm tay cậu, cố gắng giữ nụ cười thản nhiên.



“A... Được.” Tuy sắc mặt Kì Nhạc tái nhợt nhưng tròng mắt lại rất

sáng, tinh thần trông khá tốt, cậu quay đầu nhìn Cố Bách, “Trong tủ quần áo của tớ còn nửa thùng sữa, ngày mai sẽ hết hạn, Nhị Quyển, lát nữa

cậu đem về uống hết giúp tớ đi.”



Cố Bách: “...”



“Hình như còn nửa cây chân giò hun khói, cậu cũng ăn luôn đi.” Kì

Nhạc nghĩ nghĩ, “À, hình như tớ chưa giặt vớ, cậu giặt giúp tớ đi, còn

nữa...”



“Cậu mơ đi.” Cố Bách ngắt lời, “Sau khi xuất viện cậu tự mà làm.”



Kì Nhạc cười cười: “Tớ muốn ăn vịt nướng ở tiệm vịt nướng gần trường.”



“Ừ, mai mốt tớ mời cậu đi ăn.”



Kì Nhạc ậm ừ trả lời, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, vài y tá bước

vào, hiển nhiên đã đến giờ phẫu thuật. Kì Nhạc nhìn về phía nhóm nam nữ

đứng bên cạnh, theo bản năng muốn nói gì đó, thế nhưng rốt cuộc cũng

không nói gì. Mấy năm nay bố mẹ hao hết tâm tư vì cậu, những gì cần nói

đã nói rồi, bây giờ nói gì đi nữa cũng sẽ khiến mọi người khóc mà thôi.

Hốc mắt mẹ Kì đỏ hoe: “Mọi người ở ngoài chờ con.”



Kì Nhạc gật gật đầu, tầm mắt chuyển sang hướng cô gái đứng bên cạnh, đây là bạn gái của cậu.



Cô nàng cười cười: “Em cũng chờ anh.”



Kì Nhạc nhìn xung quanh một vòng, người nhà, bạn bè, người yêu, những tình cảm bình thường muốn có đều có đủ, cậu cảm thấy cuộc đời này không uổng chút nào. Vài y tá đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh, Kì Nhạc liếc nhìn

bé trai đang nắm tay mẹ Kì: “Em trai, sau này phải chăm sóc bố mẹ cho

thật tốt.”



Rốt cuộc mẹ Kì cũng không nhịn được bật khóc: “Thằng nhóc này, nói bậy bạ gì đó?”



Kì Nhạc vội vàng nói thêm một câu: “Em trai, em phải ngoan ngoãn nghe lời, anh hai phẫu thuật xong sẽ mua kẹo cho em ăn.”



Bố Kì nhìn con trai đang cười với mình, do bị bệnh tim nên môi có màu tím bầm đặc trưng. Lòng ông nhói đau, ông cố gắng ngăn chặn sự chua xót dâng lên mũi, nhẹ nhàng sờ đầu con trai. Tất cả mọi người đều đi theo

sau, Kì Nhạc được đẩy ra khỏi phòng bệnh 606, ngồi thang máy lên lầu 8,
Lúc này cậu đã lướt qua bọn họ, tên kia tưởng cậu muốn tới giúp Yêu

Tinh, vì thế thuận tay quơ thêm một trái ném qua: “Cỡ mày mà cũng dám

qua đây?”



Quả dưa hấu kia “bịch” một tiếng đập vào mặt Kì Nhạc với tốc độ sấm

sét, sau đó từ từ trượt xuống, để lại một đống hỗn độn. Tên kia cứ tưởng sẽ nhìn thấy biểu tình yếu đuối như mọi khi của đối phương, ai ngờ

chuyện đó lại không xảy ra, hai mắt Kì Nhạc trầm xuống, ẩn trong đó là

dấu hiệu sắp nổi bão, khiến cho tên kia ngây ngẩn cả người.



“Thằng khốn!” Yêu Tinh rống giận, nhân cơ hội lật ngược tình thế, nhào lên người tên kia.



Kì Nhạc chậm rãi lau mặt, chậm rãi mỉm cười, sau đó túm Yêu Tinh ném

sang một bên, nhào lên người tên kia, lấy miếng dưa từ quả dưa dấu đã vỡ nát đập vô mặt hắn, ruột dưa hấu văng tung tóe: “Mẹ kiếp, mày dám đánh

tao?!”



Tên kia ngẩn ra, những người còn lại đều bị cảnh tượng này làm hết

hồn, nhất thời quên cả việc can ngăn. Kì Nhạc giữ chặt đối phương, chỉ

trong giây lát dưa hấu chỉ còn lại lớp vỏ, cậu ném đi rồi lấy miếng khác đập tiếp, tốc độ cực kì nhanh, chỉ mất vài giây đã đập hết toàn bộ dưa

hấu lên mặt người nọ. Sau khi kết thúc, mặt mũi của người nọ đã biến

dạng.



Ninh Tiêu: “......”



Những người còn lại: “= 口 =”



Yêu Tinh lấy ra cái áo trong túi xách, vừa lau mặt vừa cảm thán: “Ấy trời, thảm quá, thảm quá.....”



Hai người xông vào can ngăn lúc nãy rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng

tiến lên đỡ bạn mình. Kì Nhạc không chờ bọn họ đến gần đã từ từ đứng

dậy, bình tĩnh sửa sang lại quần áo. Sau chuyện lộn xộn này, đầu cậu

càng đau hơn. Cậu lấy tay xoa trán, thầm nghĩ sao đến giờ mà y tá vẫn

chưa tới, đột nhiên nghe ngoài hành lang truyền đến tiếng động ồn ào,

tiếp theo một người đàn ông đầu quấn băng xông ra cửa, phía sau có mấy

người đang lôi hắn về, hắn kêu to: “Đây không phải là cơ thể của tôi,

tôi chỉ làm phẫu thuật một chút thôi, sao lại biến thành thế này? Bệnh

viện này nguy hiểm quá tôi muốn xuất viện á a a!”



Kì Nhạc kích động, vừa định chạy ra ngoài nói mình cũng giống hắn,

sau đó chợt nghe tiếng bác sĩ rít gào: “Tôi liên lạc với khoa tâm thần

rồi, mau giữ hắn lại! Sao chuyện này xảy ra hoài thế! Thuốc an thần đâu? Tiêm cho hắn ngay!”



Kì Nhạc: “= 口 =”



Yêu Tinh tiến lên: “..... Tiểu Viễn?”



Kì Nhạc nhanh chóng thu tay lại, rất thức thời thốt ra lời thoại cẩu huyết: “Hình như tôi.... Mất trí nhớ rồi.”