Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 2 : Mất trí nhớ
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Một câu “mất trí nhớ” vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, ai
cũng tỏ vẻ không tin, nhưng một màn vừa rồi thật sự rất khác với ngày
thường, lẽ nào là sự thật? Người nằm dưới đất ngồi bật dậy, lau vụn dưa
hấu còn sót lại trên mặt, quát: “Xạo vừa thôi, đánh tao xong rồi kiếm cớ nói mình mất trí nhớ, mày tưởng mày nói vậy là tao tha cho mày chắc?”
Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như búa bổ, cậu cầm tờ khăn giấy Yêu Tinh
đưa cho lau mặt, mặc kệ tên kia, lúc nãy đã trút giận xong, bây giờ
trạng thái của cậu không tốt lắm, cậu không muốn đánh nhau nữa.
Người nọ tiếp tục rống to: “Thằng đê tiện, tao cho mày biết....”
Yêu Tinh cắt lời: “Được rồi, dừng tại đây đi, nào, đứng lên.”
Người nọ nắm tay Yêu Tinh đứng dậy, nhếch miệng giơ lan hoa chỉ, nói: “Được, nể mặt Tiểu Xuyên tao tạm tha cho mày.”
Cái quái gì thế, người khơi mào cuộc chiến không phải là mấy người
sao? Hay là ban nãy mấy người bị mộng du? Kì Nhạc mở to mắt, sau đó thấy một trong hai người đứng ra can ngăn ban nãy chạy tới: “Anh hai, anh có sao không?”
Ẻo Lả: “Không sao....”
Kì Nhạc ngẩn ra, cảm thấy như bị sét đánh, biểu tình trên mặt trở nên rất khó coi, cậu run run kéo Yêu Tinh sang một bên: “Tình địch của tôi..... Là cậu ta?”
“Ừ, chính là cái thằng đê tiện đó.” Yêu Tinh hưng phấn xắn tay áo,
“Em muốn đánh nó không? Anh giúp em.... Em mất trí nhớ thật sao?”
Kì Nhạc không trả lời, cảm thấy hơi sốc, cậu cứ tưởng tình địch của
mình là tên kênh kiệu đằng kia, ai ngờ lại là cậu nhóc này, tuy đã
trưởng thành nhưng gương mặt vẫn còn rất trẻ con, thấp hơn cậu nửa cái
đầu, thân hình khá gầy và ốm yếu, lên giường chắc chắn không đủ mạnh... Rốt cuộc cô gái kia ưng cậu nhóc này ở chỗ nào? Chẳng lẽ chủ nhân cơ
thể này quá xấu nên không thể chiếm được trái tim của cô ta?
Mọi người thấy Kì Nhạc không nói gì đều quay sang nhìn cậu, phòng
bệnh nhất thời trở nên im lặng, âm thanh ngoài hành lang truyền đến càng rõ ràng hơn: “Tôi thật sự không biết mấy người là ai, tên tôi là...
Đây không phải chứng minh thư của tôi! Tôi thật sự không phải là người
mà mấy người đang nói đến.... Buông tôi ra, mẹ nó, tôi không muốn vào khoa tâm thần, mấy người mới có bệnh, mấy người mới là đồ hoang tưởng,
mấy người mới bị thần kinh phân liệt!”
Kì Nhạc dỏng tai nghe, cảm thấy có chút đồng bệnh tương lân*, vì thế
ráng nhịn cơn đau đầu bước ra cửa —- Ninh Tiêu vẫn đang đứng ở chỗ đó.
*đồng bệnh tương lân: cùng bệnh thì thương xót nhau.
“Tiểu Viễn, em....” Yêu Tinh nhịn không được cất tiếng gọi, những
người còn lại đều im lặng đứng nhìn, trong đầu hiện lên tình tiết thường thấy trong mấy bộ phim cẩu huyết, “em đã mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi mình
anh”.
Thần sắc Ninh Tiêu vẫn không thay đổi, thật ra hắn đã tin hơn phân
nửa. Lúc trước Tiểu Viễn luôn đặt tầm mắt lên người hắn, người ngoài vừa nhìn là biết cậu ta rất yêu hắn, nhưng bây giờ, từ lúc hắn xuất hiện
đến nay, người nọ chỉ liếc mắt nhìn hắn đúng một lần, ánh mắt đó không
Kì Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi là trai thẳng.”
Ẻo Lả ra vẻ như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời: “Mày
yêu Ninh Tiêu như thế, đê tiện như thế mà thẳng cái khỉ gì? Lừa quỷ
chắc?!”
Kì Nhạc nhăn mặt, đờ ra một lúc rồi quay sang nhìn Ninh Tiêu, rốt
cuộc nhịn không được đi vòng vòng trong phòng, trông hệt như dã thú bị
vây bắt: “Chết tiệt, lẽ nào tôi và hắn đã làm chuyện đó, lúc ấy hắn có
mang bao cao su không, bây giờ hắn lại lên giường với người khác, má nó
không ổn rồi, tôi phải đi khám tổng quát mới được, lỡ dính bệnh thì coi
như xong.....”
Trán Ninh Tiêu nổi đầy gân xanh, hắn ở trong giới từ đó đến nay, chưa từng có người nào dùng ánh mắt ghét bỏ như thế nhìn hắn, hơn nữa đối
phương còn là Trịnh Tiểu Viễn, hắn cảm thấy cả đời mình cũng không vứt
được người này.
Kì Nhạc cảm thấy đầu đau như sắp vỡ tung, trước mắt dần dần trở nên
mơ hồ, cậu đành phải dừng lại, tình cờ chạm trúng ánh mắt của Ninh Tiêu, vì thế liền dời mắt sang chỗ khác: “Tôi nói cho mấy người biết, từ bây
giờ trở đi, ông đây sẽ trở thành trai thẳng, không tin mấy người cứ chờ
xem!”
“Không bằng ngay bây giờ tôi giúp cậu thử xem rốt cuộc cậu thẳng hay
cong.” Trong mắt Ninh Tiêu tràn ngập khinh thường, nhân lúc Kì Nhạc và
những người khác chưa kịp phản ứng liền đi tới gần. Bị mấy người này coi như không khí nãy giờ khiến hắn rất khó chịu, đã vậy còn bị ánh mắt
ghét bỏ của Kì Nhạc kích thích, nói tóm lại hắn đã không còn khống chế
được tâm tình của mình.
Kì Nhạc chỉ cảm thấy đột nhiên bị một người dùng sức ném lên giường,
tiếp theo cằm bị nâng lên, một đôi môi mềm mại áp xuống, cậu lập tức
choáng váng.
Lúc Ninh Tiêu định cạy mở hàm răng của cậu, Yêu Tinh và Ẻo Lả vội
vàng chạy tới ngăn hắn lại: “Mày làm cái gì vậy?” Mặt Trẻ Con thì nức nở lên tiếng: “Tiêu, anh.....”
Ánh mắt Ninh Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, “Đùa tí thôi.”
Tình huống lại trở nên rối loạn, sắc mặt Kì Nhạc xanh mét, cậu giận
đến run người. Cậu mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn đều được người
xung quanh nâng niu trong lòng bàn tay, hầu như chuyện gì cũng chiều
theo ý cậu, tuy tính tình không đến nỗi ngang ngược nhưng cũng không hẳn là tốt.
Y tá và trưởng khoa vừa bước vào liền nhìn thấy bệnh nhân nổi điên
nhảy xuống giường, vung tay đấm một phát thật mạnh vào mặt ai kia. Ngay
sau cú đấm đó, bệnh nhân cũng vượt quá giới hạn chịu đựng, hai mắt nhắm
lại, lầm bầm một tiếng rồi bất tỉnh.