Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 11 : Giả ngu
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Kì Nhạc dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Cố Bách, giả ngu: “Anh nói gì?”
“Nhị Quyển.” Cố Bách nhắc nhở, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, “Trước
khi té xỉu cậu đã gọi cái tên này của tôi, làm thế nào mà cậu biết được
nó?”
“.....” Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, bắt đầu run rẩy.
Cậu và Cố Bách sống nương tựa nhau đã lâu, vì thế cậu hiểu Cố Bách
hơn bạn bè bình thường rất nhiều. Gia tộc của Cố Bách rất lớn, có rất
nhiều nhánh, thế hệ trước thích dùng số để sắp xếp thứ tự con cháu được
sinh ra, mỗi thế hệ dùng mỗi danh tự khác nhau, thế hệ của bố Cố Bách
gọi là “Mao” (lông), từ trên xuống dưới là Đại Mao, Nhị Mao. Thế hệ của Cố Bách gọi là “Quyển” (vòng), đương nhiên tên này chỉ dùng với con trai, con gái sẽ dùng hai chữ giống nhau làm nhũ danh, ví dụ như Niếp Niếp.
Trong đám con trai đồng lứa, Cố Bách đứng hàng thứ hai, cho nên gọi là Nhị Quyển.
Đặt tên như thế để cho tiện, chỉ có người trong gia đình mới gọi cái
tên đó, vì vậy thầy giáo và bạn học của Cố Bách không hề biết điều này,
bố mẹ Cố Bách hiển nhiên sẽ không kêu con trai mình bằng cái tên quê mùa như vậy, chỉ kêu là Tiểu Bách. Sau này các đời trước lần lượt qua đời,
một số nhánh trong gia tộc lần lượt chuyển đi, vì thế lúc Cố Bách lên
lớp năm, trên cơ bản không còn ai gọi anh bằng cái tên đó nữa, trái lại
khi còn bé, Kì Nhạc nghe mọi người gọi Cố Bách là “Nhị Quyển”, cảm thấy
rất dễ nhớ, vì thế tiếp tục gọi cho đến tận bây giờ.
Nhưng con trai luôn có chút tự ái, vì thế sau vài lần nói chuyện
riêng với nhau, Kì Nhạc hứa chỉ dùng tên này khi có hai người bọn họ.
Cậu rất giữ lời, chưa từng nói cho ai biết, mặc dù hai người đã thỏa
thuận với nhau vậy, trong lớp vẫn có vài người nghe được tên này, sau đó cậu và Cố Bách chuyển nhà, không còn liên lạc với bọn họ, vì thế bọn họ không có khả năng nhớ rõ cái tên này.
Nếu không tính lúc Kì Nhạc được đẩy vào phòng mổ nhịn không được hét
lên cái tên kia thì ngoại trừ gia đình hai bên ra, người duy nhất biết
được tên này chính là Tiểu Dĩnh, đó cũng là lần đầu tiên cô nàng nghe
thấy. Lúc ấy Kì Nhạc sợ Cố Bách sẽ không vui, nhưng sau khi quan sát vẻ
mặt của người nọ, thấy người nọ không tức giận nên cậu cũng yên tâm.
Sau đó Tiểu Dĩnh tò mò hỏi Cố Bách để ý chuyện này lắm sao, Cố Bách
nói lúc còn nhỏ thấy tên này nghe rất quê nên mới để ý một chút, bây giờ thì không quan trọng, nhưng ngoại trừ người thân và Tiểu Nhạc, anh
không muốn nghe người khác gọi anh như thế. Sắc mặt của Tiểu Dĩnh tối
sầm, không nói gì nữa.
Dĩ nhiên Kì Nhạc không biết gì về cuộc đối thoại trên, bây giờ cậu
chỉ biết hai trường hợp: một là Cố Bách sẽ hoài nghi mình là Kì Nhạc,
nhưng chuyện này thật sự quá hoang đường, người bình thường sẽ không
nghĩ tới trường hợp này, hai là Cố Bách sẽ nghĩ rằng cậu không giữ lời
hứa, lén lút nói tên này cho người khác biết.
Cả hai trường hợp vừa nêu trên, không có cái nào là tốt cả.
Dịch Hàng vỗ vai an ủi đạo sĩ: “Anh bạn, chấp nhận đi, chúng ta đã từng đến khoa tâm thần, anh đấu không lại cậu ta đâu.”
Đạo sĩ: “......”
Kì Nhạc bị đụng trúng đầu, vì thế sau khi húp xong tô cháo, cậu lập
tức đi ngủ. Cậu ngủ suốt cả đêm, hôm sau tỉnh dậy mới thu dọn mọi thứ,
chuẩn bị trốn viện lần hai, định đi mua màu nước về vẽ tranh, nhưng lúc
này cửa phòng đột nhiên mở ra, cậu giật bắn mình: “Anh tới đây làm gì?”
Cố Bách đặt điểm tâm lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế dựa bên cạnh đọc
sách, không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi không có việc gì làm nên tới đây
chơi với cậu, đợi cậu xuất viện, tôi sẽ cùng cậu về nhà lấy đồ, trong
khoảng thời gian này, nếu cậu có thể nhớ lại chuyện gì về Tiểu Nhạc,
hoan nghênh kể cho tôi nghe bất kì lúc nào, nếu là người khác thì thôi,
tôi không có hứng thú.”
Kì Nhạc: “= 口 =”
Này, bạn hiền, cậu canh chừng tớ như vậy, sau khi xuất viện tớ đào đâu ra mấy thứ kia cho cậu? Cậu giỡn chơi hả?!
“Tôi có mua chút điểm tâm, nếu cậu chưa ăn thì ăn đi.” Cố Bách mở
cuốn sách mình mang theo, động tác cực kì thuần thục, “Cậu muốn làm gì
thì làm, không cần để ý tới tôi.”
Kì Nhạc: “.....”
“Đã một ngày một đêm rồi mà vẫn không có tin tức gì, điện thoại di
động lại khóa máy, rốt cuộc Tiểu Viễn đã đi đâu?” Diệp Thủy Xuyên lo
lắng đi qua đi lại trong phòng trọ, sau đó quay lại nhìn Ninh Tiêu, “Nó
chạy đi mà mày cũng không thèm hỏi câu nào à?”
Ninh Tiêu bình tĩnh nói: “Tôi có hỏi.”
“Vậy nó nói gì?”
“Đoán đi.”
“Tao biết gì đâu mà đoán, rốt cuộc nó đã nói gì?”
“Đoán đi!”
“Mẹ nó.” Diệp Thủy Xuyên nổi giận, “Mày bớt giỡn có được không? Sao tao đoán được chứ?!”
Ninh Tiêu: “.....”