Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 12 : Quyết định

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kì Nhạc nhìn Cố Bách, người nọ vẫn chuyên tâm đọc sách, ánh mắt an

tĩnh, vừa nhìn đã khiến người ta có ấn tượng tốt, lúc còn đi học có rất

nhiều nữ sinh thích Cố Bách, đáng tiếc người này luôn hững hờ, Kì Nhạc

cứ tưởng Cố Bách muốn tập trung vào việc học, bây giờ mới biết không

phải.



Cố Bách lật sang trang tiếp theo, vẫn không ngẩng đầu lên: “Nhìn tôi làm gì? Nhớ lại gì chưa?”



Kì Nhạc hoàn hồn, cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Không, tôi có một vấn đề muốn hỏi, là về Kì Nhạc.”



Cố Bách hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên: “Hỏi đi.”



“Anh thích cậu ấy.... Bao lâu rồi?”



Cố Bách không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thích Ninh Tiêu từ lúc nào?”



Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Nghe nói là từ cấp ba, thế nào?”



“Hỏi cho biết vậy thôi, thời gian của tôi lâu hơn cậu nhiều, từ lúc

học cấp hai tôi đã phát hiện mình thích cậu ấy, đời này sẽ không bao giờ thay đổi....” Cố Bách dừng lại, ánh mắt trầm xuống, không thay đổi

thì thế nào, cậu ấy đã mất rồi, nửa đời còn lại của mình sẽ mãi mãi sống trong cô độc và hoài niệm.



Kì Nhạc biết Cố Bách đang nghĩ tới mình, trong lòng có chút khó chịu: “Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới.....”



Cố Bách nhìn cậu: “Nếu cậu không mất trí nhớ, chắc chắn bây giờ cậu

vẫn không chịu rời xa Ninh Tiêu, nhất định sẽ chạy đi tìm hắn. Cậu mới

yêu hắn bốn năm mà đã như vậy, còn tôi, tôi sống với Tiểu Nhạc hơn mười

mấy năm, đối với tôi mà nói, cậu ấy không chỉ là người yêu hoặc người

thân, bây giờ cậu ấy đã chết, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?”



Kì Nhạc giật mình nhớ lại từng sự kiện đã qua, sau đó nhớ tới lúc ở

nghĩa trang nghe Cố Bách nói “tôi cảm thấy cả người trống rỗng”, mũi bắt đầu nóng lên, giống như sắp khóc đến nơi: “Tôi xin lỗi.....”



Cố Bách im lặng một lúc: “Cậu cảm thấy cậu rất có lỗi với tôi?”



“Ừ!”



“Vậy cậu lập tức đưa thư và tranh cho tôi đi, chúng rất quan trọng đối với tôi.”



Kì Nhạc im lặng tiêu hóa thông tin, sau đó xoay người nằm xuống giường: “Anh đọc sách tiếp đi.”



Cố Bách: “.....”



Cố Bách lạnh lùng nhìn cậu, rất muốn hỏi xem những thứ kia có thật sự tồn tại hay không, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một y tá dẫn theo một vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào phòng, chỉ chỉ đạo sĩ: “Chính là

người đó.”



Bác sĩ trẻ gật đầu, đi qua ngồi xuống bên giường đạo sĩ. Y tá đẩy xe

phát thuốc vào trong, Kì Nhạc thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Không phải hôm qua cậu nói anh ta lại phát bệnh sao, lúc nãy tôi vừa đến khoa tâm thần thông báo, đây là bác sĩ mới chuyển tới.... Nói

sao nhỉ?” Y tá tìm từ thích hợp để miêu tả, “Hơi nhiệt tình một chút.”



Kì Nhạc: “.....”



Má, vận khí của mình tốt vậy sao? Đối với những trường hợp này, bác
thương lượng chuyện xuất viện rồi kìa.”



Dịch Hàng: “= 口 =”



Dịch Hàng hoảng hết cả lên: “Làm sao bây giờ? Tôi không muốn xuất

viện! Cậu có cách nào giúp tôi không? Tôi đập đầu vào tường giống cậu có được không?” Dịch Hàng run rẩy nhìn bức tường, “Tôi tôi tôi không dám.... Lỡ đập bể đầu luôn thì sao?”



Kì Nhạc bình tĩnh cúi đầu ăn cơm, Dịch Hàng sắp khóc đến nơi, quay

sang cầu cứu đạo sĩ, “Đạo sĩ, anh nói làm người phải tích đức mà!”



Đạo sĩ: “......”



Cả ngày nay lực chú ý của Kì Nhạc đều tập trung trên người Cố Bách,

vì thế đã quên mất vụ di động của mình đang tắt máy, cũng như không hề

hay biết người bên ngoài đang tìm mình như điên. Đám người Diệp Thủy

Xuyên gọi cho người quen chia nhau đi tìm, thế nhưng tìm suốt hai ngày

một đêm vẫn không có kết quả gì, bọn họ bắt đầu sắp xếp lại thông tin,

sau đó tổng kết được một sự thật kinh hoàng. Theo lời kể của Diệp Thủy

Xuyên, Trịnh Tiểu Viễn đã khôi phục trí nhớ, nhưng tại sao sau khi tỉnh

lại, cậu ta lại không thừa nhận điều đó? Mọi người tìm Mặt Trẻ Con hỏi

thăm, Mặt Trẻ Con khóc thảm thiết, nói lúc ấy Trịnh Tiểu Viễn lại thấy

mình và Ninh Tiêu thân mật, sau đó còn tha thứ cho mình. Mọi người hít

một hơi, tự động liên tưởng đến một khả năng khủng bố, sau đó toàn bộ

giới gay đều chấn động.



Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Bách gặp được một người bạn trong

giới, người nọ lập tức hỏi hắn: “Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu biết chưa?”



Cố Bách kinh ngạc: “Chuyện gì?”



“Nghe nói Trịnh Tiểu Viễn vất vả lắm mới khôi phục lại trí nhớ, ai

ngờ vừa về nhà lại nhìn thấy hai người kia thân thiết, rốt cuộc không

thể chịu được nữa, hôm sau ăn mặc chỉnh tề đi tự sát.”



Cố Bách: “......”



Sau khi Cố Bách liên lạc với Diệp Thủy Xuyên, cả đám người liền chạy

tới bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Kì Nhạc đang thu dọn đồ để trốn viện,

còn đạo sĩ đã bị Dịch Hàng thuyết phục thành công, đang dùng vẻ mặt từ

bi ấn đầu Dịch Hàng vào tường, trong nháy mắt, mọi thứ đều dừng lại.



Mọi người đứng bất động, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Diệp

Thủy Xuyên nổi giận rống to: “Mẹ nó, nhìn cái thằng này là thấy không

bình thường rồi. Một thằng chưa đủ hay sao mà bây giờ tới hai thằng,

bệnh viện này làm ăn kiểu gì thế?!”



Dịch Hàng: “= 口 =”



Đạo sĩ: “.....”



Bây giờ Cố Bách đã tin đầu óc hai người kia có vấn đề, anh quay sang nhìn Kì Nhạc: “Cậu đi đâu đấy?”



“.....” Kì Nhạc nói, “Đi... Toilet....”