Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 13 : Chỉ số thông minh

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Phòng bệnh bắt đầu loạn hết cả lên, Diệp Thủy Xuyên là người tức giận nhất, nếu không có Kì Nhạc ngăn cản, hắn đã xông ra ngoài tìm viện

trưởng khiếu nại. Đạo sĩ và Dịch Hàng đã tách ra, một người bình tĩnh đi về giường của mình ngồi thẳng lưng, người còn lại thì sắc mặt trắng

bệch, ngay cả giường của mình cũng không dám quay về, run run cầm một

gói ích mẫu lên uống, sau đó chui vào góc tường trồng nấm.



“Bình tĩnh nào.....” Kì Nhạc kéo Diệp Thủy Xuyên về giường của mình, vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí.



“Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh?” Diệp Thủy Xuyên quan sát Kì Nhạc,

thấy cậu không có việc gì mới đứng dậy, “Anh đi làm thủ tục xuất viện

cho em, đừng ở chỗ này nữa, về nhà anh nuôi em!”



Cố Bách gật đầu đồng ý: “Ý kiến hay.”



Kì Nhạc vội vàng từ chối: “Không được, em vừa đập trúng đầu, nếu não

bị chấn động, xuất huyết bên trong thì phải làm thế nào? Ít nhất cũng

phải ở lại theo dõi một ngày, một ngày thôi.”



Diệp Thủy Xuyên thầm nghĩ cũng đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn

nhất*, hắn lạnh lùng nhìn sang bên cạnh: “Nhưng còn hai thằng này.....”



*nhất vạn (10000), vạn nhất (1/10000, hay còn được hiểu là “lỡ như”) -> ý nói không sợ thất thoát cái lớn

chỉ sợ chuyện không may bất ngờ xảy ra.



Kì Nhạc vội vàng nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”



“Hiểu lầm gì?”



“Hỏi rất hay, hiểu lầm gì nhỉ.....” Kì Nhạc lẩm bẩm, sau đó chợt

nảy ra một ý nghĩ, “Trên đầu anh ta có quấn băng, bên trong có chứa

thuốc, thuốc đó làm anh ta cảm thấy rất ngứa nhưng không gãi được, vì

vậy anh ta mới nhờ người khác ấn đầu mình vào tường để cọ cọ cho đỡ

ngứa, đúng không?”



Hai người kia lập tức gật đầu, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thủy Xuyên

quét về phía Dịch Hàng: “Vậy tại sao mày không tự cọ? Làm vậy có thể

khống chế được độ lực.”



Dịch Hàng ngồi xổm trong góc tường, đáng thương ngẩng đầu lên, theo

bản năng nhìn về phía Kì Nhạc, Kì Nhạc chỉ chỉ cái trán, ý bảo hắn nói

“lúc đó tôi không nghĩ đến việc này”. Nhưng bây giờ Dịch Hàng như chim

sợ cành cong, hoàn toàn không hiểu ý của Kì Nhạc, lỡ miệng nói luôn:

“Tôi.... Tôi không biết nữa.... Đầu óc của tôi trống rỗng, tôi

không thể khống chế được chính mình.....”



Đạo sĩ bình tĩnh bổ sung: “Bởi mới nói đây là do oan hồn quấy phá, không liên quan đến chúng tôi.”



Biểu tình của Kì Nhạc lập tức nứt ra, mẹ nó, Dịch Hàng, anh có chỉ số thông minh không vậy? Còn anh nữa đạo sĩ, đây không phải là lúc phát

bệnh nghề nghiệp có được không?!


sau đó kéo những người khác đi về.



Ninh Tiêu cũng có mặt, hắn thật sự không thể tìm thấy bóng dáng của

Trịnh Tiểu Viễn trước kia trên người trước mặt, hắn phá lệ đặt tầm mắt

của mình lên người đối phương, ai ngờ đối phương không buồn liếc hắn một cái. Ninh Tiêu nhíu mày, cuối cùng im lặng đi về.



Kì Nhạc nhìn Cố Bách, ho một tiếng: “Nếu tôi nói sự thật.... Anh phải hứa không được tức giận.”



Cố Bách quan sát đối cậu: “Sự thật là những thứ kia không hề tồn tại, đúng không?”



“Không phải, tuyệt đối có, tôi có thể thề.” Kì Nhạc chuyển đề tài, “Anh cũng biết đấy, tôi bị mất trí nhớ.....”



Cố Bách nhíu mày: “Ý cậu là cậu không nhớ đã để mấy thứ đó ở đâu?”



“Không nhớ rõ lắm.” Kì Nhạc cẩn thận quan sát Cố Bách, “Tôi sợ anh

không tin.... Nên tôi chưa dám nói, nhưng tôi nhất định sẽ tìm được

chúng, thật đó.”



Cố Bách không trả lời, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cái gọi là sự thật..... Chính là cái này sao?”



Kì Nhạc gật đầu: “Phải.”



Cố Bách lại quan sát cậu thêm một lúc, sau đó im lặng đứng lên đi về.



Kì Nhạc âm thầm lau mồ hôi, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà đã tốn bao

nhiêu tế bào não của cậu rồi. Sợ có người quay trở lại, cậu ngồi trên

giường thêm một tiếng nữa rồi mới ra ngoài, sau khi mua xong vật dụng

cần thiết thì trời đã tối, vào hôm đến nghĩa trang, cậu đã học thuộc địa chỉ nhà trọ, còn cầm theo cả chìa khóa, vì thế quyết định đón xe về đó. Kì Nhạc tra chìa khóa vào ổ để mở cửa, vừa bước vào liền lập tức cứng

đờ. Dưới ánh sáng vàng nhạt ấm áp trong phòng khách, Mặt Trẻ Con quỳ sấp trên sô pha, Ninh Tiêu đang đứng sau lưng nắm eo cậu ta, thân thể hai

người dính lấy nhau, cả hai đều không mặc quần áo.



Kì Nhạc: “= 口 =”



Mẹ nó, lại được coi trực tiếp!



Sau khi trở về, Cố Bách thật sự không ngủ được, trong đầu đều là ánh

mắt của người nọ, anh ngồi dậy, thầm nghĩ, Trịnh Tiểu Viễn không thể nhớ đã quen biết với Tiểu Nhạc như thế nào, nhưng chắc chắn Diệp Thủy Xuyên sẽ biết. Cố Bách mặc quần áo, lái xe đến quán bar, quán bar đang trong

thời điểm náo nhiệt nhất ngày, anh nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng

hỏi người pha chế rượu: “Bọn họ đang bàn tán chuyện gì vậy? Diệp Thủy

Xuyên có ở đây không?”



“Cậu chưa biết gì sao?” Người pha chế rượu vừa lau ly rượu vừa nói,

“Lẽ ra Trịnh Tiểu Viễn đang ở bệnh viện, nhưng cậu ta nhớ Ninh Tiêu quá, nửa đêm trốn viện chạy về nhà, ai ngờ lại nhìn thấy hai người kia lên

giường. Nghe nói cậu ta làm ầm lên, sau đó nhốt mình vào phòng đòi cắt

cổ tay tự sát, đây là tin mới nhận, cậu ta đã được bọn Tiểu Xuyên đưa

vào bệnh viện rồi!”



Cố Bách: “.....”